86: Xuất Viện
Sau khi thỏa thuận với Vũ Thiên Ái xong thì cô ấy cũng chấp nhận cho Lương Mục Phàm đưa Irina đi chơi, lúc thấy mẹ nuôi đã chấp nhận thì Irina cực kì vui vẻ, con bé còn liên tục hôn lên má của mẹ nuôi.
Lương Mục Phàm tuy là người đưa con gái đi chơi nhưng anh cũng lo sợ, lỡ mà Khánh Huyền đến bệnh viện bất ngờ rồi không nhìn thấy Irina, chắc anh sẽ bị ngũ mã phanh thây mất thôi. Nhưng để làm con gái vui vẻ thì anh cũng chấp nhận điều này.
Lái xe đưa Irina đi dạo xung quanh, con bé rất thích cảm giác từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua gương mặt của mình, tựa như là có một bàn tay dịu dàng đang chạm vào từng bộ phận kia, nhẹ nhàng mà không hề ồn ào. Nhìn con gái thỏa mãn như vậy anh cũng an lòng, ở bệnh viện đã mấy ngày rồi nên chắc con bé đã ngột ngạt lắm. Đam Mỹ Sắc
- Ngồi cẩn thận nhé con.
Irina cũng vâng ạ một tiếng rồi tiếp tục nhìn ngắm thành phố này. Đây là quê hương của mẹ, là nơi mẹ được sinh ra và lớn lên, từ trước đến giờ cô bé không nghĩ mình sẽ có tình cảm với nơi này, vì ở đây có kẻ làm cho mẹ khóc, khiến cho mẹ buồn và cũng là lý do để mẹ chọn Nga làm nơi dừng chân cuối cùng.
Nhưng nói đi nói lại thì đó cũng là chuyện của người lớn, cô bé còn nhỏ nên cũng không thể hiểu hết được những gì mà mẹ đã chịu đựng... Hay ít nhất là chuyện mẹ suy nghĩ trong đầu.
- Con muốn đi đâu?
- Chú đưa cháu đến thủy cung nha?
Trong đầu của Lương Mục Phàm hiện rõ ba dấu chấm hỏi. Con bé thích thủy cung như vậy sao? Dường như từ khi gặp và tiếp xúc thì nơi để Khánh Huyền dụ dỗ con gái chính là "Thủy cung".
- Con có vẻ rất thích thủy cung nhỉ?
- Vâng, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ đưa con đi thủy cung.
- Tại sao mẹ lại không đưa con đi?
Irina cũng lắc đầu, cô bé cũng không hiểu lý do tại sao mà mẹ lại luôn tìm cách từ chối, mỗi lần cô bé năn nỉ là y như rằng mẹ sẽ tìm đủ lý do để từ chối. Nào là mẹ mệt, mẹ bệnh, rồi mẹ bận học.
Sau này, khi đã lớn hơn một chút thì Irina không xin mẹ nữa mà xin cha Andrey, nhưng cũng vào lúc đó Andrey vừa định đưa cô bé đi thì lại bị mẹ phát hiện và phá hỏng hết kế hoạch của hai người họ. Lần này Irina chắc chắn phải phục thù.
Sau đó thì cả hai cũng im lặng mà không nói gì nữa, Lương Mục Phàm thì tập trung lái xe, Irina thì nhìn ngắm quang cảnh thành phố. Buổi trưa trời rất nắng, nhưng mà nó không quá gắt, chỉ là nắng một chút thôi, khung cảnh hiện tại rất đẹp, Lương Mục Phàm cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của con gái nên đã cố ý lái xe chậm một chút,để con bé có thể hít thở không khí trong lành nhiều hơn một chút.
Nhưng mà anh cũng đã nhắn tin cho Đỗ Khánh Huyền rồi, để thông báo rằng anh đã đưa Irina đi chơi, sợ rằng khi cô đột ngột đến bệnh viện thì sẽ lo lắng. Có lẽ tình mẫu tử tâm linh tương thông nên khi nghe anh nói đã đưa Irina đi chơi rồi, thì Đỗ Khánh Huyền liền nhắn lại một tin.
Huyền Nhi: [Con bé muốn đi thủy cung đúng không?]
Lương Mục Phàm cũng chỉ gửi một nhãn dán mặt cười. Sau đó Đỗ Khánh Huyền nhắn tiếp.
Huyền Nhi: [Nhớ đưa con bé về sớm một chút, buổi chiều em có hẹn với bác sĩ sàng lọc cho con bé]
Lương Mục Phàm gửi lại một tin [Anh biết rồi, em đừng lo] cho cô, xong rồi cũng tắt điện thoại.
Chiếc xe lăn bánh thêm một lúc thì cũng đã đến thủy cung Maria, bé con nhà anh rất hứng thú và vô cùng phấn khích vì sắp được đến nơi mà mình yêu thích. Trước kia cô bé chỉ xem trên phim ảnh, báo chí và mạng xã hội, đây là lần đầu tiên cô bé tận mắt nhìn thấy cái gọi là "Thủy cung", nó rất lớn, rất hoành tráng và có chút nguy hiểm.
Mua vé xong, Lương Mục Phàm nắm lấy tay của con gái đi vào.
Mọi thứ ở trong đây đều mới mẻ với Irina, đi đến đâu con bé cũng ồ lên. Nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, thân làm cha như anh cũng bất giác mỉm cười. Lúc này, nhìn thấy nhân viên của Thủy cung, anh liền đi đến và hỏi xem hôm nay có tiết mục "Nàng Tiên Cá" hay không, thì nhân viên bảo hôm nay không có.
Lương Mục Phàm cảm thấy có chút không vui lắm, dù sao cũng bỏ công đến đây rồi thì anh cũng nên làm gì đó cho con gái. Anh và quản lý nơi này liền thương lượng một chút, ban đầu thì quản lý từ chối, nhưng khi biết anh làm như vậy là vì con gái nên họ cũng đồng ý giúp anh.
Lúc này, Irina đang đến xem nhưng chú cá xinh đẹp kia, nói:
- Chú, chú ơi... Chú ơi, chú xem nè.... Oaaaa, cá lớn quá trời luôn.
Lương Mục Phàm bước đến, ôm con gái lên chỉ lên chú cá voi đằng kia, Irina mắt chữ A mồm chữ O, áp sát mặt vào tấm kính, lúc này đột nhiên có một cô gái xinh đẹp đang mặc chiếc váy đuôi cá bơi ở trong đó.
Irina có chút kích động, nói:
- Chú, chú, chú xem kìa... Chị ấy xinh quá. Aaaaa, chị ấy còn có đuôi nữa cơ... Chị ấy là mỹ nhân ngư giống Ariel đúng hông chú?
- Con thấy có xinh đẹp không?
Hai mắt của Irina sáng rỡ, có chút ngây ngốc gật đầu, còn liên tục vỗ tay nữa. Thấy con gái vui vẻ như vậy anh cũng yên lòng, ít nhất đây là điều đầu tiên mà anh làm cho con gái... Anh không hi vọng sẽ nhận được sự tha thứ từ con gái, anh chỉ hi vọng con bé sẽ không ghét anh nhiều như anh nghĩ.
Sau khi tham quan Thủy cung xong thì Irina cũng mệt lả người, nằm ngủ trên vai của Lương Mục Phàm, anh dịu dàng bế con bé lên xe. Chuẩn bị chăn và gối để cô bé nghỉ ngơi, trước lúc quay lại ghế lái thì anh cũng dịu dàng hôn lên trán của con gái.
Nhẹ nhàng mỉm cười, nghĩ "Giống hệt mẹ con lúc còn bé, ngủ ngon nhé, công chúa của cha".
87: Ông Bà Gặp Cháu
Lương Mục Phàm vừa đưa cô và Irina về đến nhà thì hai ông bà ngoại đã đáp mấy chuyến bay sớm nhất về Minh Thành, đúng lúc ông bà vừa về đến thì đã gặp ngay cháu gái vừa về.
Nhạc Hoài Thương đau lòng ôm lấy cháu gái, nước mắt ngắn dài, nói:
- Ôi trời cháu gái của tôi bị làm sao vậy nè? Tại sao lại vào viện? Tại sao phải nằm lại theo dõi mấy ngày liền? Con có sao không? Có đau ở đâu không? Tại sao không nói với bà ngoại chứ? Nếu như không phải bác gái của con nói thì chắc hai ông bà già này đã không biết rồi.
Đỗ Hành Du cũng lo cho cháu gái lắm chứ, nhưng khi ông nhìn thấy Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ thì lại không thể nào bộc lộ hết cảm xúc của mình, nhìn Khánh Huyền, nói:
- Sao con không gọi Hoành Dương đến đón hai đứa về.
Lại nhờ người ngoài như vậy? Phiền cậu ấy lắm.
Đỗ Khánh Huyền cũng chỉ mỉm cười, mặc dù cha cô hơi độc mồm độc miệng thế thôi, chứ ở trong lòng ông ấy vẫn còn yêu thương Lương Mục Phàm lắm, nếu như không thương anh ấy thì làm gì có chuyện Đỗ thị từ bỏ chuyện làm ăn lớn này để nhường cho Lương Thị chứ.
Nhưng Đỗ Hành Du chỉ giận Lương Mục Phàm ở chỗ không chăm sóc tốt cho con gái và cháu gái của ông thôi, mà tính của đàn ông vẫn luôn sĩ diện, ở trước mặt người đàn ông khác thì làm gì có chuyện rơi nước mắt.
Lúc này Lương Mục Phàm nhìn ông ấy, rồi cúi đầu, nói:
- Cháu xin lỗi chú ạ, là cháu không tốt.
Nhạc Hoài Thương thấy chồng mình quá căng thẳng liền giải vây, bảo rằng Irina không sao rồi thì anh có thể về nhà được rồi.
Lương Mục Phàm tuy không nỡ nhưng vẫn phải cúi đầu chào tạm biệt mọi người rồi đưa Tân Tuệ về nhà.
Đỗ Hành Du thấy xe của Lương Mục Phàm đã đi xa mới gấp gáp đến xem xét tình hình của cháu gái, tuy thương nhưng ông cũng rất giận Đỗ Khánh Huyền thì đã giấu ông bà chuyện lớn như vậy, lỡ như con bé có mệnh hệ gì thì làm sao đây?
Đỗ Khánh Huyền cũng phải đi theo để năn nỉ và xin lỗi cha mẹ suốt một ngày, hai ông bà thấy con gái có lòng, mà cháu gái cũng.
không sao nên mới chấp nhận tha thứ.
Đỗ Khánh Huyền cũng chỉ biết lắc đầu, hai ông bà đúng là giống như những đứa trẻ chỉ thích được dỗ ngọt thôi.
Trình Mộc Cát thấy Irina khỏe mạnh thì chị ấy cũng an lòng, nhìn lại ba đứa con của mình thì mới thấy may mắn, ít nhất là tụi nhỏ không có bệnh nền gì.
Nếu như mà đổi lại là Mộc Cát, chứng kiến cảnh con mình co giật rồi ngất đi, nếu không phải tin thần thép thì chắc cũng hóa điên lâu rồi.
Đỗ Hoành Dương ôm con gái ngồi ở bên cạnh vợ mình, nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười, anh biết rõ vợ anh nhìn thì hổ báo vậy thôi, chứ thật ra gan cô cũng bé tẹo thôi.
Chỉ cần liên quan đến con cái, b3nh hoạn một tí là cuống cả lên.
Nhạc Hoài Thương ôm một cháu gái, còn Đỗ Hành Du thì ôm Irina, nhìn thấy bốn đứa cháu đều an toàn thì hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Nhạc Hoài Thương nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:
- Andrey về rồi à? Sao không thấy cậu ấy vậy?
- Anh ấy về nhà rồi mẹ, công việc của anh còn nhiều lắm.
- Chuyện của Tư Duệ thì...
- Con có báo cho anh ấy lúc sáng này rồi ạ.
Nghe vậy thì Nhạc Hoài Thương mới an tâm, dù sao Andrey cũng quan tâm, lo lắng và chăm sóc Irina như vậy mà, dù sao khi con bé có chuyện gì cũng nên nói với cậu ta một tiếng.
Nhưng đột nhiên Đỗ Hành Du lại nghiêm trọng nhìn con gái, nhíu mày hỏi:
- Vậy chuyện giữa con và gia đình bên đó thế nào rồi? Huyền Nhi.
- Không sao rồi ạ, cha mẹ của anh ấy cũng đã chấp nhận Irina.
Nghe đến đây thì Đỗ Hành Du mới thật sự an tâm, ít nhất dòng tộc Morozov thật sự là một gia tộc có bề có thế, ông chỉ sợ con gái gả vào đó sẽ bị ức hiếp.
Con trai ngoại quốc thì có thể phong khoáng, nhưng nhìn phong thái của Andrey thì chắc không phải hạng người có mới nới cũ, ăn cháo đá bát đâu...!Nên chắc cga mẹ của anh cũng không quá đáng đâu nhỉ.
- À đúng rồi, chuyện của Hoàng Tân Tuệ và Mục Phàm thế nào rồi? Mẹ nghe bảo hai đứa nó kết hôn lại?
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, chuyện mà Lương Mục Phàm muốn một cuộc hôn nhân nghiêm túc với Hoàng Tân Tuệ dường như ai cũng biết, chỉ là họ vẫn còn hơi bất ngờ về chuyện này thôi.
Vốn dĩ họ cứ nghĩ Lương Mục Phàm sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi hình bóng của Đỗ Khánh Huyền, không ngờ chỉ hơn sáu năm mà anh có thể thay đổi tình cảm của mình.
Nói ra thì cứ nghĩ Lương Mục Phàm là một trapboy, nhưng nếu đặt vào tình cảnh của anh lúc đó thì cô hoàn toàn không có ý kiến gì nữa...!Người con gái tốt như Tân Tuệ thật sự nên có một cuộc hôn nhân êm ấm và hạnh phúc, chứ không phải chạy theo mưu cầu hạnh phúc từ Lương Mục Phàm...!Dù nói thế nào thì cô vẫn thấy tiếc cho Tân Tuệ..