Hai tuần sau, Lương Mục Phàm đã đến Nga và quay về an toàn với bản hợp đồng hợp tác hoàn chỉnh, anh rất vui khi có được hợp đồng lần này, máy bay vừa hạ cánh tại sân bay thì Lương Mục Phàm ngay lập tức trở về nhà, lúc này Hoàng Tân Tuệ đang ngồi đọc sách ở trước sân nhà.
Vừa chồng mình về, cô liền đứng dậy, chưa kịp nói gì thì Lương Mục Phàm đã chạy đến, ôm lấy cô vào lòng nói:
- Bản hợp đồng của anh được thông qua rồi.
Nghe anh nói như vậy, Hoàng Tân Tuệ cũng vui mừng khôn siết, hai người cứ như là một cặp đôi yêu nhau, vô cùng hạnh phúc mà ôm nhau.
Nhưng lúc này, Tân Tuệ mới giật mình vì hiện thực...!Bản thân cô cố gắng bao nhiêu năm, cuối cùng thì hình bóng của mình trong lòng anh đã được nâng lên cao một chút.
Ít nhất bây giờ, khi có tin vui hay tin buồn anh đều thông báo cho cô đầu tiên, chỉ cần như vậy thôi cô cũng thấy vui lòng rồi.
Nhìn thấy vợ mình vẫn không hết kinh ngạc, Lương Mục Phàm liền cầm lấy tay của Tân Tuệ, nói:
- Tân Tuệ, chúng ta tổ chức hôn lễ lại một lần nữa nhé?
- Anh nói gì vậy?
Lúc này, Lương Mục Phàm mới lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, lúc trước kết hôn là do hai bên gia đình, nói đúng hơn là vì thương mại nên hai người họ mới nên duyên, nhưng bây giờ anh không muốn cô nghĩ rằng anh lấy cô là vì thương mại, ít nhất hiện tại anh không thể yêu cô nhiều như những gì cô muốn, nhưng chắc chắn trong tim anh, cô vẫn có một ví trí nhất định.
Nhưng Hoàng Tân Tuệ thật sự không thể tin nổi vào tai mình, người đàn ông cô yêu thật sự muốn kết hôn lại sao? Không chỉ là nói suông, ngay cả nhẫn cầu hôn anh ấy cũng đã chuẩn bị rồi...!Rốt cuộc là do cô thay đổi được Lương Mục Phàm hay là anh bị bệnh đến hỏng não rồi?
- Mục Phàm...!Anh thật sự...!Thật sự muốn cầu hôn em sao?
Lương Mục Phàm chắc nịch gật đầu, trước kia anh chưa từng xem cô là vợ, cũng không có ý định xem cô là vợ, anh chỉ định sống với danh phận như vậy suốt đời.
Nhưng có lẽ anh sai rồi, phụ nữ nào cũng cần được yêu thương, không chỉ riêng Khánh Huyền hay Mộc Cát...
Anh chỉ biết đứng từ xa, nhìn thấy người con gái mình yêu được hạnh phúc mà quên mất rằng ở bên cạnh mình cũng có một người con gái cần hạnh phúc.
Nắm lấy tay của Hoàng Tân Tuệ, anh nói:
- Thật lòng thì anh vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận em hoàn toàn...!Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng...!Cố gắng để gạt bỏ quá khứ để ở bên em...!Để yêu em...!Để bù đắp những tổn thương lúc trước anh gây ra cho em...!Tân Tuệ, liệu em có đồng ý làm vợ anh không?
Hoàng Tân Tuệ xúc động đến không nói nên lời, cô đã nhiều lần nghĩ đến cảnh tượng Lương Mục Phàm sẽ cầu hôn mình, nhưng cho dù cô nghĩ như thế nào cũng không ngừng xúc động.
Sau đó Lương Mục Phàm liền đeo nhẫn lên ngón áp út của cô, đến đây anh mới giật mình...!Ngày kết hôn trước kia hai người họ còn chưa kịp trao nhẫn cưới...
Lúc này, Tân Tuệ liền nói:
- Để em gọi cho Khánh Huyền, nhờ cô ấy...
- Đừng!
Hoàng Tân Tuệ giật mình, cứ nghĩ Lương Mục Phàm vẫn còn vương vấn Khánh Huyền nên mới không muốn nhờ cô ấy giúp, nhưng sau đó Lương Mục Phàm lại lại mỉm cười, xoa đầu cô, nói:
- Hôn lễ lần này anh muốn tự tay sắp xếp mọi thứ.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này vậy...!Sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn một lần nữa, không chỉ vậy mà còn muốn tận tay sắp xếp mọi thứ...!Cái này có phải là Hoàng Tân Tuệ cô đang nằm mơ hay không? Đưa tay lên vỗ vỗ mặt vài cái, xác nhận đây không phải mơ rồi...!Nhưng Hoàng Tân Tuệ vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Lương Mục Phàm thấy vậy liền mỉm cười, dịu dàng cúi xuống đặt lên môi của cô một nụ hôn, nói:
- Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng, em chỉ cần vui vẻ và chuẩn bị tinh thần thoải mái nhất để làm cô dâu.
Còn lại để anh lo!
Nụ hôn nhẹ nhàng không gượng ép, nó chỉ đơn thuần là một nụ hôn dịu dàng của người chồng dành cho vợ mình thôi.
Nhưng chỉ là một nụ hôn đơn thuần như vậy cũng khiến cho Hoàng Tân Tuệ phát điên lên.
Anh...!Anh...!Anh thật sự thay đổi rất nhiều, nói đúng hơn là thay đổi ba trăm sáu mươi độ, anh thay đổi một cách chóng mặt mà không kịp đề phòng.
Sau khi cầu hôn vợ mình xong thì Lương Mục Phàm đi lên phòng để tắm rửa lại một chút, cả ngày nay anh ngồi máy bay, đi qua bao nhiêu trạm nên cả người cũng bẩn hết rồi.
Hoàng Tân Tuệ cũng không biết nói gì nên cũng gật đầu.
Nhìn hình bóng của chồng mình đi lên tầng, gương mặt nhỏ nhắn của Tân Tuệ lại đỏ lên, cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Khánh Huyền, với nội dung:
[Huyền...!Anh ấy...!Anh ấy vừa cầu hôn chị, Huyền ơi...!Chị...!Chị có phải đang nằm mơ không?]
Tin nhắn vừa gửi không bao lâu thì ở bên kia Đỗ Khánh Huyền đã nhận được tin nhắn và xem tin.
Rất nhanh đã hồi đáp lại một tin.
[Chúc mừng chị, có lẽ anh ấy thông suốt rồi.
Vậy là chị tôi không cần sợ mất chồng nữa rồi.]
Thấy được tin nhắn từ Khánh Huyền, nụ cười trên môi của Hoàng Tân Tuệ càng đậm hơn, ôm lấy điện thoại ở trong lòng nhìn lên tầng trên, không biết là hôn lễ mà anh ấy chuẩn bị sẽ như thế nào...!Chắc là cũng không kém cạnh lần trước đâu nhỉ...
Chỉ cần nghĩ đến thôi mà Hoàng Tân Tuệ đã không tài nào dừng phấn khích được.
Người đàn ông cô yêu, bao nhiêu công sức của cô...!Cuối cùng cũng được hồi đáp rồi..