Sau khi chuyện kết hôn của hai nhà Lương - Hoàng dần lắng xuống thì chuyện Lương Thoại Di trốn nợ bắt đầu được nhiều người bàn tán hơn.
Họ nói Lương Lực Cường đáng thương cũng rất đáng trách, ông đã sống với người con gái mà không phải con ruột của mình, ông ta còn phải nhẫn nhịn cho dù đã biết sự thật rất lâu rồi, nhưng nếu chỉ vì như thế...!Mà một người đàn ông như Lương Lực Cường lại tự tay hủy hoại chính tương lai của mình.
Nhưng cũng không thể phũ nhận rằng ông ta nhẫn nhịn rất giỏi, thay là người khác thì khi phát hiện con gái mà mình hết mực yêu thương không phải con gái ruột thì chắc là sẽ phát hỏa lên mất.
Bây giờ, Lương Thoại Di từ một diễn viên hạng B, nói đúng hơn thì cũng có chút tiếng tăm trong giới giải trú, bây giờ thì hay rồi...!Bao nhiêu bài báo, tốn không biết bao nhiêu là giấy mực của các tòa soạn.
Nào là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của vợ chồng đàn chị, còn nào là nữ diễn viên có đời tư không sạch sẽ nhất showbiz, không chỉ vậy mà cô ta còn mượn nợ đại ca giang hồ để cung phụng cho sự ăn chơi sa đọa của chính bản thân mình.
Kể từ khi Lương gia bắt đầu đổ nợ, Lương Mục Phàm cũng chìm đắm vào cái gọi là giấc mộng hôn nhân giữa anh và vợ cũ.
Sau đó thì bắt bỏ bê gia đình, bỏ bê công ty, đến cả khi có sự giúp đỡ của Hoàng Hiệu thì cũng không thể nào vực dậy được tinh thần của anh.
Niềm tin cuối cùng, chỗ dựa duy nhất của Lương Thoại Di cũng đã sụp đổ rồi, thì đương nhiên cô ta cũng chẳng màn đến chuyện gì, bỏ bê công việc, chửi mắng đạo diễn, xô xát với đồng nghiệp, không những thế mà còn sử dụng chất gây nghiện, như là ma túy.
Bây giờ thì cho dù có là Ngọc Hoàng hay Tây Mẫu nương nương có giáng trần thì cũng chẳng thể nào cứu nữa, bây giờ giang hồ đang lục sục cô ta ở khắp mọi nơi, từ sau khi Lương Lực Cường tự sát thì nơi ở của Thoại Di cũng bị phát hiện, cô ta điên cuồng chạy trốn.
Nhưng một con nghiện không có tiền bạc trong tay thì làm sao mà chịu được, cô ta còn phải cố gắng lết thân về Lương gia.
Khăn trùm mặt kín mít, lén la lén lút đứng trước cổng nhà.
Hoàng Tân Tuệ đang đứng tưới cây, cô nhìn thấy cũng có chút tò mò mà ngó nghiêng, lúc này Lương Thoại Di liền nói;
- Chị dâu! Chị dâu...!Mau mở cửa cho em.
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Hoàng Tân Tuệ liền nhanh chóng mở cửa ra cho cô em chồng.
Lúc này Hoàng Tân Tuệ mới nhìn cái dáng vẻ tiều tụy cùng với gương mặt hốc hác kia liền lo lắng hỏi:
- Em sao vậy Thoại Di? Trong em không khỏe lắm...!
- Chị...!Chị có tiền không? Cho em mượn một ít.
Hoàng Tân Tuệ nhíu mày, hôm qua Mục Phàm đã dặn cô, nếu Thoại Di về nhà thì hãy giữ con bé lại, tuyệt đối không thể để con bé rời khỏi nhà dù chỉ nữa bước, dù không hiểu lý do vì sao nhưng Hoàng Tân Tuệ cũng phải nghe theo.
Cô kéo tay em chồng vào nhà, rót cho cô một ly nước, nói:
- Em cứ từ từ, em uống xong ly nước đã rồi đi.
Chị lên phòng lấy tiền cho em.
Lương Thoại Di cũng ngây ngốc tin những lời mà chị dâu nói.
Sau khi Hoàng Tân Tuệ lên phòng thì cô đã bấm gọi cho Lương Mục Phàm, ở đầu dây bên kia Lương Mục Phàm đang đau đầu về công ty và cả chuyện của em gái, anh thật sự muốn nổ tung đây rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Mục Phàm nhìn sang rồi thở dài một tiếng, uể oải nhấc máy:
- [Anh nghe]
- Mục Phàm, anh về nhanh đi, Thoại Di đang ở dưới nhà.
Em ấy muốn mượn tiền em.
Lương Mục Phàm nghe thấy em gái đang ở đây liền giật mình, lớn giọng nói:
- [Em giữ chân Thoại Di lại, đợi anh về, nhất quyết không được đưa tiền cho con bé! Nghe rõ chưa?]
- Được...!Em nghe rồi.
Nhưng mà...!
Nhưng Hoàng Tân Tuệ còn chưa nói hết câu thì Lương Mục Phàm đã tắt máy, tiếng tút tút truyền tới khiến cho cô hoàn toàn thất vọng, từ trước đến giờ có lẽ đây là lần hiếm hoi mà anh nhận máy và nói nhiều như vậy.
Cô không quá ngạc nhiên, mà chỉ có hơi hụt hẫng một chút, ít nhất hiện tại Lương Mục Phàm cũng không còn lạnh lùng như trước, đây có lẽ là tín hiệu tốt.
Lúc này Lương Thoại Di ở dưới phòng khách lòng đã nóng như lửa đốt, cô ta liên tục ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ rất mệt mỏi, cô ta chắc hẳn đang lên cơn nghiện, Hoàng Tân Tuệ cũng giả vờ lấy một ít tiền mặt rồi đi xuống nhà.
Thấy cứu tin đã xuống nhà thì Lương Thoại Di liền vui mừng, nhưng Hoàng Tân Tuệ lại nói:
- Di Di, tiền mặt chị không có tiền, em giúp chị tháo nữ trang nha? Chị cho thêm một ít, chỗ tiền mặt này không quá một triệu đâu.
Lương Thoại Di nhìn trước ngó sau một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý ngồi xuống tháo nữ trang của Hoàng Tân Tuệ, lúc này thì cô cũng đã cho lệnh những người lớn trong gia đình về phòng trước, hơn nữa là cô còn khóa cổng lại, hi vọng sẽ cầm chân được Thoại Di một thời gian.
Trong lúc Lương Thoại Di đang cố gắng tháo hết nữ trang trên người của cô, thì anh đã về đến nhà liền lập tức mở cửa ra, hét lớn:
- Lương Thoại Di!
Lúc này Lương Thoại Di thật sự rất kinh ngạc, cô ta há hốc nhìn Hoàng Tân Tuệ, sau đó lại nói:
- Chị...!Chị...!Sao chị lại gọi anh hai về đây.
Lương Mục Phàm lúc này chậm chạp đi vào, nhẹ nhàng nói:
- Thoại Di...!Thoại Di...!Em đừng tiếp tục làm những chuyện phạm pháp này nữa...!Em tự thú đi.
- Thoại Di...!Haha.
Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ không hiểu biểu hiện hiện tại của cô ấy là gì, tại sao lại cười.
Biểu cảm này của Lương Thoại Di làm cho cô có chút sợ hãi, bất giác lại đứng lên rồi lùi về sau.
- Anh hai, chắc anh biết em không phải là em ruột của anh từ lâu rồi đúng không?
Lương Mục Phàm im lặng.
Lương Thoại Di chỉ cười nhạt, nói:
- Thảo nào...!Thảo nào từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gọi em là Di Di...!Tiểu Di...!Anh luôn gọi em là Thoại Di.
Nực cười, vậy mà em cứ tưởng...!Tưởng....!Haha...!
- Không phải đâu, Thoại Di...!Anh...!Anh...!
- Đủ rồi...!Em sẽ đầu thú...!Anh hài lòng rồi chứ? Lương Mục Phàm, em hận anh!.