Hoàng Hiệu triệt để bị chọc tức, ông ta còn muốn tấn công bác sĩ nữa. Nhưng đã bị Huỳnh Lý giữ lại, dù sao thì những lời bác sĩ nói rất đúng, đứa bé này máu mủ của Hoàng Tân Tuệ, nếu như cô cảm thấy đứa nhỏ này sinh ra sẽ cản trở con đường thăng tiến thì có thể phá bỏ vẫn không muộn.
Hoàng Hiệu trừng mắt nhìn Huỳnh Lý, cái tên thư ký quèn này làm gì có tư cách nói chuyện với ông ta chứ, bây giờ lại ở đây vênh váo với ai. Tựa như đã chọc đúng điểm đau, Hoàng Hiệu liền đuổi khéo anh về.
Nhưng Huỳnh Lý vẫn còn đang lo lắng cho Tân Tuệ nên anh cũng không nỡ đi về... Nhưng nếu ở lại thì anh nên dùng thân phận gì ở lại? Thư ký của Lương Mục Phàm hay là bạn của Hoàng tiểu thư? Nói đến đây chắc sẽ là chuyện cười cho cả thiên hạ mất... "Bạn"? Một kẻ mồ côi, một tên thư ký quèn, một gã nghèo hèn như anh sao lại có thể làm bạn với tiểu thư cao sang, đài cát chứ.
Dù trong lòng không muốn nhưng anh vẫn gật đầu, chào hỏi Hoàng Hiệu một tiếng rồi rời.
Nhìn bóng dáng thấp thỏm lo lắng cho Huỳnh Lý dành cho con gái thì ông ta cũng hiểu một chút tâm tư của tên nghèo kia, nhưng con gái ông là cành vàng lá ngọc, cho dù sao này có sa cơ thất thế đến đâu cũng không thể nào gả cho một tên cố rách áo ôm như Huỳnh Lý được.
Nhìn con gái ở phòng hồi sức vẫn đang hôn mê, Hoàng Hiệu tức giận đến xanh mặt, bàn tay của lão ta siết chặt, không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Lương Mục Phàm, mày đã chết rồi mà vẫn ám con gái tao? Đúng là bám dai hơn cả đĩa!
Thuộc hạ thân cận của lão đi đến, nói nhỏ gì đó vào tai của lão ta, khiến cho ánh mắt của lão ta trợn ngược, tức giận mà chống mạng cây gậy ba-tông xuống đất, gầm lên đầy giận dữ.
- Đỗ Hoành Dương cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dám phỏng tay trên của tao? Xem ra những tháng qua gia đình tụi bây sống quá yên ổn rồi đúng không?
Sau đó Hoàng Hiệu liền ra một mật lệnh cho thuộc hạ, yêu cầu trong ba tuần nữa phải xử lý hết đám con nít ranh kia. Nhận lệnh từ thủ lĩnh bọn họ liền lập tức hành động.
Lúc này, Hoàng Tân Tuệ cũng chầm chậm mở mắt, nhìn thấy cha mình cô liền khóc nức lên như một đứa trẻ. Hoàng Hiệu đau lòng ôm lấy con gái, dỗ dành:
- Đừng khóc nữa, chuyện gì qua rồi thì cho nó qua đi con.
- Anh ấy chưa chết... Mục Phàm chưa chết đâu... Cha, cha tin con đi. Trực giác của con nói cho con biết rằng Mục Phàm vẫn còn sống, chắc chắn anh ấy vẫn còn sống mà...
Hoàng Hiệu cũng biết con gái đau lòng, ôm cũng gật đầu đồng ý rằng Lương Mục Phàm vẫn còn sống, tâm tình của Hoàng Tân Tuệ càng lúc càng tệ hơn. Không được, nếu chuyện này còn tiếp tục kéo dài thì người đau khổ nhất chỉ có con gái ông mà thôi, Hoàng Hiệu cũng âm thầm lên kế hoạch. Nếu như bây giờ để con bé biết Lương Mục Phàm thật sự đã chết rồi thì chắc từ từ tinh thần của nó sẽ ổn định lại thôi.
Nhưng Hoàng Hiệu chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình thì bác sĩ trực ban đã đến, nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ đang khóc lóc liền nhỏ giọng nhắc nhở:
- Sản phụ Hoàng Tân Tuệ đừng khóc nữa, cô đang mang thai đấy. Cho dù không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa bé ở trong bụng chứ.
Hoàng Tân Tuệ kinh ngạc nhìn bác sĩ, lắp bắp hỏi lại:
- Bác sĩ... Anh nói gì? Tôi... Tôi... Tôi mang thai?
- Đúng rồi, cha cô vẫn chưa nói cho cô biết à? Cô mang thai đã hơn bốn tuần rồi.
Cảm xúc hiện tại của Hoàng Tân Tuệ có chút xáo trộn, cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa, nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên bụng mình... Cô mang thai rồi, là con của Mục Phàm... Nếu như anh ấy biết thì chắc anh ấy sẽ vui lắm đây. Nhưng mà... Bây giờ tung tích của anh ấy ở đâu, còn sống hay đã chết cô còn không biết thì làm sao biết anh ấy có vui hay không.
Riêng Hoàng Hiệu lại có chút không vui, tình trạng bây giờ của ông ta chỉ muốn bóp chết cái tên bác sĩ này, ông ta cố ý không nói để âm thầm cho con phá thai. Vậy mà tên bác sĩ nhiều chuyện này lại nói hết không trượt phát nào.
Đợi bác sĩ rời khỏi thì Hoàng Tân Tuệ mới vui vẻ nói với cha mình là mình có thai rồi, có lẽ từ sau khi biết tin chuyến bay của Lương Mục Phàm gặp tai nạn thì suốt ba tuần qua đây là lần đầu tiên cô ấy cười hạnh phúc như vậy. Nhưng rất nhanh sự hạnh phúc của cô ấy dị dập tắt, Hoàng Hiệu nhìn cô nghiêm túc nói:
- Tân Tuệ, con bỏ đứa nhỏ này đi.
Tân Tuệ nhìn cha mình bằng cặp mắt khó tin, ông ấy đang nói gì vậy, sao đột nhiên lại muốn cô bỏ đứa bé này. Cô còn nghĩ ông ấy đang đùa với mình, liền cười cười nói:
- Cha đừng đùa với con, cha nói vớ vẩn gì vậy.
- Cha không đùa. Hoàng Tân Tuệ, nhân lúc đứa bé còn nhỏ, con phá bỏ nó đi.
Hoàng Tân Tuệ nhíu mày, trò đùa này của cha không còn vui nữa, cô liền ôm lấy bụng mình quát lớn:
- Cha điên rồi sao? Đây là con của con và Mục Phàm, là cháu ngoại của cha. Phá bỏ... Cha lại bảo con phá bỏ? Cha có còn là người không hả?
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan
BẪY TÌNH
Viên Kim Cương Của Từ Tổng
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn