Nghe đến Hoàng Tân Tuệ thì ánh mắt của anh liền thay đổi, không còn chút nào gọi là nhẹ nhàng hay bình tĩnh, anh liền nhíu mày tựa như muốn gào lên, nói:
- Đừng nhắc cô ta trước mặt anh. Hạng phụ nữ như cô ta anh sẽ chẳng bao giờ lấy về làm vợ.
Đỗ Khánh Huyền chỉ biết cười trừ, người đàn ông này vẫn nóng nảy như thế. Nhưng sau đó thì cô lại nhìn anh nói:
- Anh nghĩ là cô ấy muốn như vậy sao?
- Nếu không phải cô ta thì còn ai vào đây?
- Lương Mục Phàm ơi Lương Mục Phàm... Em không biết nên gọi anh là ngây thơ hay anh ngu ngốc nữa?
Sau đó Đỗ Khánh Huyền nói tiếp, theo như những gì mà cô nói thì anh mới phát giác. Nếu như là Hoàng Tân Tuệ làm ra những chuyện này thì chắc chắn cô ấy đã không bỏ qua danh dự mà níu kéo tay anh ngay tại bữa tiệc. Nhưng Hoàng Tân Tuệ đã bỏ qua cái gọi là thanh danh của một người con gái, mục đích duy nhất của cô ấy là chỉ vì cô ấy yêu anh... Đúng vậy, cô ấy yêu anh rất nhiều... Phải nói là vì quá yêu anh nên cô ấy mới níu kéo anh như vậy.
Nói với nhau một vài câu thì Lương Mục Phàm chỉ biết cười nhạt, có lẽ người ngoài cuộc như cô lại nhìn ra được, còn anh thì vẫn mãi u mê với cái gọi là tình yêu mù quáng.
Đỗ Khánh Huyền nắm chặt lấy bàn tay của Andrey, cũng nhìn thẳng vào gương mặt của anh, nói:
- Lương Mục Phàm, chị Mộc Cát đã tìm được hạnh phúc, em cũng tìm được tình yêu của đời mình... Chỉ còn anh... Tại sao anh lại cứ nhìn mãi về quá khứ? Trước mắt anh rất nhiều hạnh phúc từ Tân Tuệ, trực giác của người phụ nữ cho em biết... Cô ấy yêu anh rất nhiều.
- Em muốn anh kết hôn với cô ấy sao?
Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, nếu như cô có thể khuyên ngăn Hoàng Tân Tuệ, thì cô cũng sẽ ngăn cô ấy kết hôn với Lương Mục Phàm, vì sao à? Vì một người con gái tốt như Hoàng Tân Tuệ thật sự quá tốt nhưng để đem gả cho anh thì quá là thiệt thòi.
- Nếu em có thể... Em sẽ mong cô ấy không yêu anh, không gả cho anh... Nhưng mà... Nhưng có lẽ tình yêu mà cô ấy dành cho anh quá lớn, dù có khuyên ngăn thế nào cũng chẳng thể lay chuyển được cô ấy.
Lương Mục Phàm cười một tiếng lớn, hóa ra anh là người đàn ông tồi tệ như vậy, đến cả người từng yêu anh suốt một thập kỷ cũng mong đừng người con gái kia gả cho anh. Bây giờ anh cũng không biết mình tác tệ đến mức nào mà làm cho cô cảm thấy buồn.
- Em muốn anh cưới Hoàng Tân Tuệ... Được... Anh sẽ nghe theo em... Anh sẽ lấy cô ấy.
Đỗ Khánh Huyền định nói gì đó, nhưng đã bị Andrey ngăn lại, anh nắm lấy tay của vợ sắp cưới, nhìn thẳng về hướng của Lương Mục Phàm, nói:
- Xin lỗi nếu tôi chen ngang vào câu chuyện này. Nhưng Lương thiếu gia, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì. Anh có biết rằng chỉ vì yêu anh mà Hoàng Tân Tuệ đã từng nhắn cho Maily không?
- Nhắn? Cô ta nhắn cái gì chứ?
- Cô ấy muốn làm cái bóng của em cả đời, muốn làm người thay thế em... Để chăm sóc anh.
Đỗ Khánh Huyền vừa dứt lời, thì cả gương mặt của Lương Mục Phàm cũng ngây dại ra... Một tiểu thư đài các như Hoàng Tân Tuệ sao lại có thể vì anh hạ mình được chứ, chắc cô đang kể chuyện cười thôi. Nhưng sau đó thì Đỗ Khánh Huyền lại nói tiếp.
- Không chỉ vậy... Hoàng lão gia cũng từng cầu xin em đừng cướp anh đi... Có thể ở giới thương trường ông ấy là một người thét ra lửa, nhưng ở trong nhà thì ông ấy cũng chỉ là một người cha yêu thương con gái của mình. Gà trống nuôi con đã khó khăn lắm rồi... Ông ấy cũng không muốn con gái mình đau khổ.
Dừng một chút, Đỗ Khánh Huyền nhìn anh mỉm cười, nói:
- Anh nghĩ lại những gì em nói đi. Khi nào anh thông suốt thì hãy quyết định, đừng làm lỡ dở thanh xuân của Tân Tuệ... Cô ấy cũng đã ba mươi rồi.
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền cùng Andrey treo sợi dây nhân duyên có ghi tên hai người lên cây. Sau khi treo xong thì cùng nhau rời khỏi, Irina cũng nhìn Lương Mục Phàm một cái rồi thôi.
Đợi đến khi hai người họ đã lên xe thì Lương Thoại Di mới từ trong nhà bước ra, cô ấy thấy anh trai mình thất thần như vậy cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Em thấy anh nên buông bỏ đoạn tình cảm này thôi... Không đáng đâu.
- Em chưa từng yêu ai... Em không hiểu đâu.
- Anh buồn cười thật đấy, em năm nay cũng sắp ba mươi, làm như em là con nít ba tuổi không bằng. Với cả... Em thấy chị Tân Tuệ cũng tốt... Sao anh không thử mở lòng?
Lương Mục Phàm nhìn em gái, anh dịu dàng xoa xoa đầu của cô em gái, cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười nhạt, đáp:
- Anh đã thử... Nhưng không thành công. Cô ấy càng lúc càng biến mình thành một Huyền Nhi... Cô ấy càng làm như vậy càng khiến cho anh không thể nào quên được Huyền Nhi...
- Có lẽ chị ấy muốn làm cái bóng của Khánh Huyền... Anh cho chị ấy một cơ hội đi.
- Anh sẽ cố gắng... Thôi em đừng nghỉ ngơi đi, anh sẽ tìm cách trả nợ cho em.
- Vâng.