Vài ngày sau, hôm nay lại là ngày tổng duyệt tất cả của Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ, cô cũng hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ để cô còn lên kế hoạch chuẩn bị hôn lễ cho chị Thiên Ái và anh Daniil nữa chứ. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cho Đỗ Khánh Huyền phải phấn khích, ít nhất thì hiện tại cô nhìn thấy được người đàn ông cô từng yêu say đắm đã sắp bước vào lễ đường với một cô gái tốt.
Hiển nhiên không cần nói thì cũng biết Andrey và Irina hôm nay cũng xin đi cùng, vì vài hôm trước Đỗ Khánh Huyền đã lỡ hứa với con gái là sau khi xong việc thì cô sẽ đưa con bé đi khu vui chơi một lần, hôm nay lại đúng lúc cô hoàn thành xong công việc nên nhân tiện đưa con bé theo cũng không sao.
Đến nhà hàng Duệ Ái, ngay từ những ngày đầu thì Lương Mục Phàm đã ấn định chọn nhà hàng Duệ Ái làm sảnh tiệc rồi, ban đầu thì cô còn có chút nghĩ ngợi, nhưng về sau thì cô cũng thấy bình thường, dù sao thì ở mảnh đất Minh Thành này thì nhà hàng Duệ Ái thật sự là một sự lựa chọn rất hoàn ảo, nói về món ăn ngon, bày trí đẹp mắt, giá cả cũng rất ổn thì nhà hàng Duệ Ái chính là sự lựa chọn hàng đầu của những cặp đôi sắp tổ chức hôn lễ.
Hơn nữa lễ cưới lần này còn là mặt mũi của Hoàng gia, từ sau khi Lương gia thất thế thì vị thế của Hoàng gia đã được nâng tầm cao hơn, nhân cơ hội này Hoàng Hiệu cũng muốn được một lần làm quen với Đỗ thị, có thể dùng một chút tình cảm anh em giữa Lương Mục Phàm và Đỗ Hoành Dương mà kéo một chút tài nguyên. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trước kia của Hoàng Hiệu, sau khi ông ta biết tin trước kia Lương Mục Phàm từng yêu Trình Mộc Cát đến chết đi sống lại, còn kết hôn cùng Đỗ Khánh Huyền thì cái giấc mơ hổ mọc thêm cánh của ông ta đã bị đập vỡ tan tành.
Ngay bây giờ, vừa đi vào nhà hàng thì cô đã nhìn thấy Lương Mục Phàm ăn mặc bảnh bao, Hoàng Tân Tuệ dịu dàng, đoan trang đang ngồi đợi họ. Lúc này Irina bắt đầu có nét mặt không vui nhìn chằm chằm vào hai người kia khiến cho họ có chút ngượng ngùng, sau đó thì cô cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh của mẹ mình, nhìn mẹ mình nghiêm túc làm việc như vậy thì cô bé cũng thấy vui vẻ hơn, ít nhất thì cô nhóc vẫn biết mẹ của mình không có cảm tình với người đàn ông kia.
- Khánh Huyền, cô bé này là con gái của cô sao?
- Hả? À ừ đúng rồi, là con gái của tôi, hôm nay tôi đưa con bé theo để đưa nó đi khu vui chơi. Vài ngày trước tôi có hứa rồi.
Lương Mục Phàm đưa ánh mắt dịu dàng, ôn hòa nhìn vào bé con. Nhưng đáng tiếc con bé lại cực kỳ khó chịu, suýt nữa là khó chịu ra mặt với anh rồi, nhưng Andrey ở bên cạnh đã dịu dàng nắm tay con gái, nói:
- Con có đói không? Hay cha gọi điểm tâm cho con nhé?
Thay vì gương mặt khó chịu kia thì Irina nhìn Andrey bằng ánh mắt nũng nịu, cô bé còn ngoan ngoãn gật đầu. Andrey nhẹ nhàng xoa đầu của cô bé, sau đó nói với Đỗ Khánh Huyền một tiếng thì mới bước đi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này khiến cho Lương Mục Phàm thấy có chút buồn cười, con gái của mình lại bài xích mình, con gái ruột của mình lại gọi người khác là cha... Cái cảm giác bản thân đoán được sự thật nhưng vẫn phải che giấu kia thật sự rất rất rất là khó chịu, nhưng vì Irina... Vì Khánh Huyền... Cũng là vì bản thân anh... Anh không nên ích kỷ như vậy, ít ra thì ở bên cạnh Andrey thì con bé sẽ được chăm sóc, yêu thương và môi trường học tập tốt hơn.
Sau khi Andrey quay lại thì Đỗ Khánh Huyền xin phép đi vệ sinh, Lương Mục Phàm cũng xin phép đi theo.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh Lương Mục Phàm đã nắm lấy tay của Đỗ Khánh Huyền, ánh mắt có nét buồn bã của anh nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của cô, nói:
- Em có giấu cái gì với anh không?
- Giấu? Em thì giấu cái gì. Anh nghĩ nhiều rồi.
- Đỗ Khánh Huyền, em luôn biết em không thể nào nói dối anh. Mỗi lần em nói dối thì đôi mắt em đều đảo liên tục, hiện tại em không dám nhìn vào mắt anh, vì sao vậy?
Có chút lúng túng, Đỗ Khánh Huyền liền hất tay của Lương Mục Phàm ra, nói:
- Anh có vợ sắp cưới rồi, em cũng có chồng rồi. Phiền anh nên giữ tự trọng.
- Đỗ Khánh Huyền, em nói thật với anh đi... Irina... Con bé là con ruột của anh đúng không?
Đỗ Khánh Huyền trợn tròn mắt, cô bị chính lời nói của anh làm cho giật mình. Nhìn vào phản ứng này của cô thì anh đã biết những gì mình đoán là chính xác, nhưng mà... Cho dù anh đã hỏi thẳng như vậy nhưng cô chỉ cười nhạt một cái, sau đó lại nói:
- Anh nghĩ nhiều rồi. Đúng là Irina không phải con gái của Andrey, nhưng con bé chắc chắn cũng không phải con gái của anh.
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền liền đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại Lương Mục Phàm đứng chết chân ở đó. Irina không phải con gái của Andrey... Cũng không phải con gái của anh?
Nói dối, cô đang nói dối! Rõ ràng Irina là con gái của anh, tại sao cô lại không thừa nhận chứ? Chỉ một câu thừa nhận thôi mà khó như vậy sao?