Cố Tư Vũ nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng không làm theo lời thư ký nói. Dựa theo suy nghĩ của anh thì hiện tại Diệp Băng Băng đã say đến mức. không còn biết trời đất gì nữa rồi, làm sao có thể nghe rõ những lời anh an ủi nữa chứ?
Cứ thế ném cô lên giường ngủ không phải là sẽ tốt hơn sao? Sao cứ phải lòng vòng tam quốc làm gì cho mệt nhỉ?
Nghĩ là làm, Cố Tư Vũ một bên đỡ Diệp Băng Băng một bên cầm túi xách đồng thời ném lên giường. Sau đó tự mình trèo lên giường ngủ với em yêu, đã mấy ngày anh không được ngủ chung trên một chiếc giường với cô. Cũng tại Diệp Băng Băng quá mức đề phòng, dù cho anh đã cố găng chờ khi cô ngủ say mới vào và sáng sớm tinh mơ đã rời đi nhưng vẫn bị Diệp Băng Băng phát giác ra có điều gì không đúng. Sau đó liền khóa cửa phòng mỗi khi đi ngủ, Cố Tư Vũ chỉ biết cười khổ.
Hiện tại đã khác rồi, anh được nằm bên người con gái anh thầm thương hơn tám, ôm trọn cô vào trong lòng.
Đúng lúc này lại có người gọi đến. Cố Tư Vũ chỉ biết bực bội ở trong lòng, đỡ Diệp Băng Băng nằm ra bên cạnh, tự mình đi lấy điện thoại.
“Chuyện gì vậy?” Cố Tư Vũ lạnh nhạt hỏi, thái độ bình thường.
Phía bên kia trợ đã rối như tơ vò, không còn cách nào khác mới gọi điện cho ông chủ. Mới vừa lúc nấy người tiếp quản dự án cầu Phúc Long đã gọi cho anh ta nói không thể tiếp tục dự án này nữa bởi vì họ đã đổi ý và muốn sử dụng phần đất đó để kinh doanh. Đương nhiên tiền vi phạm hợp đồng họ sẽ không trả thiếu một xu, nhưng đối với tổng giám đốc Gố thì lại khác, ông chủ đã chờ đợi dự án này từ rất lâu rồi, nếu bây giwof xảy ra sơ sót gì thì anh cũng không tránh khỏi liên quan.
Trợ lý thấp thỏm nói: “Chuyện... Chuyện là dự án cầu Phúc Long... Có thể sẽ phải dừng lại..” Anh nửa nói nửa ngừng chờ đợi cơn tức giận đến từ ông chủ nhưng chờ mãi cũng không thấy gì mà thay vào đó là sự im lặng đến đáng sợ.
“Còn chuyện gì nữa không?” Cố Tư Vũ không còn kiên nhẫn hỏi.
“Không... Không còn gì nữa” Trợ lý phái bên kia đã đổ mồ hôi đầy đầu, vội vơ hai tờ khăn giấy lau tới tấp.
“Vậy được rồi, chuyện cầu Phúc Long cũng không phải chuyện gì lớn, nếu như họ đã vi phạm hợp đồng rồi thì cứ để vậy đi, không cần truy cứu trách nhiệm làm gì. Chỉ là sau này hãy nhớ bất cứ dự án nào hợp tác với họ thì lập tức hủy luôn cho tôi không cần báo trước. Anh hiểu chứ?” Cố Tư Vũ nhàn nhạt nói, như thể chuyện này không có liên quan xíu nào tới anh ta vậy.
“Vâng, tôi đã hiểu.” Nói xong thì đầu bên kia cũng ngắt máy rồi. Trợ lý cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật may, may là ông chủ không có tức giận, hôm nay lại có thể về nhà ôm vợ ngủ rồi, trợ lý vui vẻ thu dọn đồ đạc trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ.
xk&
Sáng sớm hôm sau.
Trời hôm nay lại âm u hơn thường ngày rất nhiều, có vẻ sẽ có mưa to. Diệp Băng Băng nhìn trời mà sầu não. Như vậy thì có mưa không ta? Liệu cô có vừa ra khỏi nhà một cái thì trời liền đổ mưa ào ào không nhỉ?
Nghĩ ngược nghĩ xuôi vẫn không tìm ra cách nào tốt, Diệp Băng Băng đành nhụt chí nói: “Liệu anh có tiện đường đến tòa soạn báo...”
“Hôm nay anh nghỉ.” Cố Tư Vũ hơi ngước lên nhìn cô rồi nói.
Thấy cô bỏ cuộc không muốn nói thêm gì nữa thì Cố Tư Vũ lại không nhịn được cười: “Nếu như muốn anh đưa em đi làm thì có thể nói với anh, không cần phải khách sáo như vậy.” Anh đặt quyển sách xuống bàn đi tới bên cạnh cô, đưa tay luồn ra sau gáy cô.
*Chụt*
Diệp Băng Bằng bị Cố Tư Vũ hôn đến hít thở không thông, mặt mày đỏ bừng, đôi mắt không thể tưởng tượng được mà mở to.
Diệp Băng Băng không ngờ mình lại bị tập kích một cách bất ngờ như vậy nên cũng không có một chút phòng bị nào. Đến khi hoàn hồn cô mới vội vàng đẩy anh ra khỏi người, ấp úng: “Anh... anh bắt nạt tôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!