Khi hai người tiến vào, mọi người đều đưa mắt nhìn theo, thật không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một cặp đôi trai tài gái sắc đến đây kết hôn.
Người đóng dấu hâm mộ nhan sắc của hai người, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Chỗ chúng tôi ngoài chụp hình cho giấy đăng ký kết hôn ra còn có dịch vụ chụp ảnh cưới miễn phí, không biết hai người có đồng ý không?”
Diệp Băng Băng nhìn Cố Tư Vũ. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh, Cố Tư Vũ ngượng ngùng cười: “Anh thấy cũng được đó, vừa chụp được ảnh cưới lại không mất tiền.” Diệp Băng Băng vui vẻ đồng ý.
Thật ra Cố Tư Vũ biết cô rất thích nên mới nhìn mình, đáng lẽ ra anh phải thuê một đoàn đội về chụp ảnh cưới cho hai người. Nhưng mà sợ cô nghi ngờ rồi lại nghĩ lung tung, thôi thì cứ để cho cô ấy vui vẻ trước đã.
Sau hơn ba mươi phút chụp ảnh, Diệp Băng Băng và Cố Tư Vũ chào mọi người rồi cầm ảnh cưới cùng giấy đăng ký kết hôn ra về.
Mấy người ở gần đó cũng chạy lại chỗ người đóng dấu bên này nói: “Nghe nói chỗ này chụp ảnh cưới miễn phí?”
Nụ cười người đóng dấu chợt tắt: “Làm... Làm gì có miễn phí, chẳng qua là tôi thấy hai người họ quá xinh đẹp nên mới ngỏ ý chụp hộ, với giá trị nhan sắc của họ sẽ quảng cáo mẫu ảnh cho chúng tôi.” Nói rồi người đóng dấu giơ mấy tấm vừa chụp lên.
Mấy người kia chỉ còn biết thất vọng quay trở lại chỗ ngồi.
Cố Tư Vũ đi lấy xe ô tô, một lát sau anh quay lại.
“Xin lỗi, để em phải chờ lâu rồi.”
Từ hôm nay anh ta đã chính thức trở thành chồng của mình rồi, nhìn cũng thật soái quá đi. Sao sáng nay mình lại không thấy anh ta đẹp trai như vậy nhỉ.
Từ từ mình là đang bị sắc đẹp mê hoặc sao, chẳng lẽ kết hôn với anh ta cũng chỉ vì mê cái nhan sắc này?
“Em sao thế? Xe này là công ty cho trợ lý, mặc. dù rất cũ nhưng mong là em sẽ không ghét bỏ.” Cô ấy lại đang chần chừ sao, chẳng lế xe này quá cũ nên cô ấy không thích. Hay cô ấy là đang hoài nghi thân phận của mình.
“Để anh giới thiệu một chút về công việc của mình. Anh làm trợ lý nhỏ cho một giám đốc ở công ty RH. Công ty của anh có rất nhiều phúc lợi dành cho nhân viên, cái ô tô này cũng là họ cho anh. À còn nữa, tiền lương họ trả cho anh cũng không nhỏ đâu nên em yên tâm”
Diệp Băng Băng xua tay: “Không, không, em không để ý mấy cái này đâu. Chẳng qua là đi đăng ký kết hôn làm anh mất khá nhiều thời gian rồi, liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Em đừng lo lắng, dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn nên anh đã xin nghỉ hai ngày rồi, để anh đưa em về nhà cũ thu xếp quần áo." Cố Tư Vũ cười cười.
“Vâng” Anh ta đúng thật là hiền lành.
Cố Tư Vũ rất ga lăng mà mở cửa xe giúp cô.
xk&
“Đây là nhà của em?” Ở khu này toàn là những nhà giàu có, mặc dù nhà của cô ấy cách biệt nhưng cũng là một gia đình giàu. Không biết trước đây cô ấy phải trải qua những gì để bây giờ lại có tính cách như vậy.
“Trước đây thì là như vậy, bây giờ thì đó không phải là nhà em nữa rồi. Để em vào trong thu dọn đồ đạc rồi ra ngay.” Dù sao thì cô cũng vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà vào sớm nay.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy thì có vẻ không phải là mâu thuẫn bình thường, rất có thể là chuyện lớn.
“Hãy để anh vào trong thu dọn đồ đạc giúp vợ.”
“Không sao đâu, để em tự thu dọn. Anh ở đây đợi em” Diệp Băng Băng vẫn khống chế cảm xúc tươi cười nói.
Cô gái ngốc nghếch, tưởng rằng anh không nhận ra sao? Em lại nghĩ anh không biết mà giữ ở trong lòng rồi chịu đựng một mình. Thật không hiểu †ại sao cô ấy cứ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình cơ chứ?
Biểu tình trên khuôn mặt đã bán đứng nụ cười trên môi của cô ấy rồi.
Phòng ngủ.
Quần áo, đồ ngủ, đồ dùng thiết yếu, khăn tắm, máy tính... đã thu dọn đủ rồi.
Haiz, cũng nhiều đồ quá đi. Phải rời xa nơi mình từng sống hơn hai tư năm cũng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Diệp Băng Băng yếu đuối trước kia, từ giờ trở đi sẽ chính thức biến mất. Từ giờ cô sẽ trở thành một Diệp Băng Băng mạnh mẽ, sống cho chính mình và hoàn thành nghĩa vụ làm vợ với người chồng mà cô vừa đăng ký kết hôn nữa chứ.
“Hô hô, Diệp Băng Băng, cô cũng thật xui xẻo đi, lại có thể khiến bố tức giận đuổi chị ra khỏi nhà.” Diệp Hạ Lan đi vào nói.
“Chị dám phớt lờ không trả lời tôi sao?” Diệp Hạ Lan túm tay Diệp Băng Băng.
“Buông tay.” Diệp Băng Băng trưng mắt.
Diệp Hạ Lan giật mình, sao chị ta lại trở nên đáng sợ như vậy? Trước đây không phải sẽ nhu nhược mà cúi đầu nói xin lỗi các kiểu sao? Vì cái gì bây giờ lại thay đổi.
“Chị... Chị...”
“Tôi nói lại lần nữa, buông tay!” Diệp Băng Băng liếc cô ta một cái, xách vali ra ngoài.
Diệp Hạ Lan nói với ra: “Chị chờ đó cho tôi, tôi sẽ khiến chị trả giá vì hành động ngày hôm nay.”
Nhưng cô ta đâu biết được rằng sau này chồng của Diệp Băng Băng lại chính là giám đốc cấp cao. của mình, chuyên đi theo sau nũng nịu vợ.
17 giờ 45 phút.
Cô ấy đã vào trong nhà gần một tiếng rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mình phải chờ một người, dù sao mình cũng là một giám đốc hàng thật giá thật.
“Em dọn xong đồ rồi, chúng ta về thôi.”
Cô ấy vừa tức giận sao? Nhìn biểu cảm của cô ấy không được đúng cho lắm, mấy người trong nhà này đã ức hiếp cô ấy sao?
Một ngày nào đó anh sẽ khiến bọn họ trả giá vì hành động ngày hôm nay với vợ của anh.
“Nào em lên xe đi, trời có chút lạnh. Em đưa hành lý đây anh cất giúp cho.”
Anh ấy thật tốt bụng, mình có nên nói cho anh ấy biết chuyện nhà mình không. Thôi bỏ đi, dù sao ba năm sau thì cũng ly hôn lúc đó thân ai nấy lo, hiện tại mình cũng nên an phận một chút.
“Vậy thì em lên xe trước.”
Cô ấy đối với mình hình như vẫn còn có chút phòng bị, bất quá mình dành cho cô ấy rất nhiều kiên nhẫn. Anh tin rằng sau này sẽ có một ngày cô ấy mở lòng với mình.
Mấy năm nay, có lẽ em đã phải chịu không ít khổ cực. Về nhà anh sẽ tra rõ những chuyện này.
*Cạch*
“Đúng rồi Băng Băng, em nghĩ chúng ta có nên đi.. Ăn cơm?” Cô ấy lại có thể ngủ nhanh đến như vậy. Chắc cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi, để cô ấy ngủ một lúc vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!