“Kết hôn thì được thôi, nhưng anh phải đáp ứng một điều kiện với tôi”
“Điều kiện gì.”
“Đó chính là kết hôn trong vòng ba năm, ba năm sau ly hôn coi như không ai nợ ai.” Liệu anh ta có cảm thấy mình kì quái không, anh sẽ nghĩ mình thật lạ lùng có đúng như vậy không?
“Được” Cố Tư Vũ sảng khoái đồng ý. Cái gì? Anh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cô bé của tôi à, ván đã đóng thành thuyền rồi thì đừng mơ vứt bỏ tôi. Tôi sẽ cùng em đánh cược một lần, liều rằng ba năm sau em có muốn ly hôn nữa không liệu em có luyến tiếc ở bên cạnh tôi.
“Vậy bây giờ tôi với em về nhà lấy sổ hộ khẩu để làm giấy đăng ký kết hôn.”
Diệp Băng Băng nhìn quần áo mình bị xé rách không còn một mảnh ở trên đất, tức giận nói: “Từ từ đã, anh làm quần áo tôi trở thành như vậy mà còn kêu tôi mặc đi về nhà nữa hả?”
Cố Tư Vũ áy náy: “Xin lỗi em, hôm qua bị hạ dược nên không kiểm soát được. Hiện tại anh sẽ đi mua quần áo cho em, đợi anh một lát.”
Cố Tư Vũ vội vàng ra ngoài, cầm điện thoại mở lên trên điện thoại xuất hiện hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ, khi Cố Tư Vũ vừa mở máy lên lại có người gọi đến.
*Reng reng*
“Alo, ông chủ sao giờ anh mới bắt máy, anh có biết tôi sốt ruột muốn chết rồi không? Cả tối hôm qua tôi không ngủ, chỉ để đi tìm anh thôi đó. Ông chủ có bị làm sao không, để tôi đến đón anh nhé.”
Cố Tư Vũ nhếch miệng, anh làm sao có thể nói cả tối hôm qua không nhưng không có chuyện gì mà còn rất vui vẻ nữa kìa. Nhưng dù sao đi nữa cũng không thể để chuyện này cho trợ lý của mình biết được.
Chuyện này này xảy ra càng ít người biết thì càng tốt.
“Vào chuyện chính đi, bây giờ qua quán bar Lam Thanh đón tôi, nhớ mua lấy mấy cái váy và một bộ quần áo.”
“Vâng, vâng.” Khoan, khoan hình như anh vừa nghe tổng tài bảo anh đi mua váy, a a.
Cẩu độc thân tổng tài cũng có ngày có vợ rồi. 'Thật không thể khiến người khác bớt lo được mà, phải biết ông chủ nhà anh đã 28 tuổi đầu rồi vẫn không gần nữ sắc, không quan tâm đến bất cứ người phụ nữ nào.
Đến cả chủ tịch cũng lo lắng đến giới tính của Cố Tư Vũ có bị lệch lạc hay không, chính vì vậy mà không qua chủ tịch lệnh cho người khác hạ dược ông chủ. Những chuyện này phát sinh chưa được bao lâu thì Cố Tư Vũ phát hiện ra điểm đáng ngờ rồi chạy trốn.
Người của chủ tịch tìm suốt đêm cũng không thấy, còn anh cũng lo lắng cho ông chủ của mình nên suốt đêm không dám chợp mắt.
xkk
Diệp Băng Băng trở về nhà, mọi người đều tụ họp đông đủ. Bố mẹ của cô, em gái ruột mà mà hết mực yêu thương và còn có người đàn ông sắp trở thành chồng của cô nữa.
Khi cô vừa bước vào nhà, chưa kịp nói lời thì Diệp Hạo đã lên tiếng mắng chửi:
“Mày là con gái con lứa mà lại dám đi chơi cả đêm không về? Người ngoài đang chỉ vào mặt bố mẹ mày mà chê cười đấy."
Ông ta chính là bố của Diệp Băng Băng, dù là vậy nhưng ông ta không hề coi cô là con gái của mình trong mắt của ông ta chỉ có Diệp Hạ Lan. Từ lúc mang thai cho đến khi mẹ cô đẻ luôn là ông ta ở bên cạnh túc trực chăm sóc.
Trong cái nhà này chỉ có mẹ cô là yêu thương hai đứa con gái như nhau nhưng lại qua đời từ khi cô mới được ba tuổi rưỡi. Sau này cô luôn là người chăm sóc em gái, dù cô không làm gì nhưng chỉ cần Diep Ha Lan khóc một chút thôi là Diep Hao lại lôi cô ra đánh.
Cái nhà này dù sao đi nữa cũng là của mẹ cô, hai chị em đều có phần. Nhưng ông ta lại muốn cả nhà và tài sản đứng tên mẹ và tên ông ta giao toàn bộ cho Diệp Hạ Lan.
Ông ta còn muốn tái giá, lấy một người hơn hai mươi tuổi về làm vợ.
“Tôi đi chơi thì làm sao? Con gái kia của ông cũng đi chơi qua đêm như tôi đó sao ông không kêu cha mắng mẹ?”
Diệp Hạo tức giận, thật không ngờ đứa con gái cả này lại dám đứng trước mặt ông ta cãi lại.
“Mày nói gì cơ? Mày lại dám cãi lại tao, đủ lông đủ cánh rồi phải không? Mày có ngon thì biến khỏi cái nhà này cho tao!”
“Ông là cái thá gì mà đuổi tôi ra khỏi nhà, căn nhà này là của mẹ tôi!”
Diệp Hạo không nói hai lời tiến lên tát một cái thật mạnh vào mặt Diệp Băng Băng.
*Bốp*
Lực đánh của ông ta khá mạnh làm đầu của cô nghiêng sang một bên, vết hăn năm ngón tay bắt đầu hiện lên ngày một rõ ràng, Khóe môi của cô còn bị chảy máu.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc cãi lại ông †a.
“Được thôi, nếu như ông muốn tôi rời khỏi đây thì tôi sẽ đi cho ông vừa lòng. Trước khi đó thì đem hộ khẩu trả lại cho tôi” Diệp Băng Băng bình tĩnh nói.
Diệp Hạo cũng chẳng cần lấy hộ khẩu của cô để làm gì, ông lên trên lầu cầm sổ hộ khẩu của Diệp Băng Băng xuống và ném vào mặt cô.
“Cầm lấy và cút khỏi đây!”
Diệp Băng Băng cầm sổ hộ khẩu đi, đến quần áo cũng không cầm theo. Ra đến ngoài cổng cô mới đầu nhớ đến anh chàng sớm nay muốn kết hôn với mình.
Haiz... Mình cũng thật là lại coi những lời anh ta nói là thật, cùng nhau kết hôn đúng là không tệ nhưng mà ai biết được anh ta có thật sự để ý cuộc hôn nhân này không hay chỉ muốn đối phó với cô mà thôi.