Diệp Băng Băng đỏ mặt chạy ra ngoài còn không quên quảng lại một câu: “Anh, anh mau mặc quần áo vào đi rồi ra ngoài ngay cho tôi!”
Cố Tư Vũ lại còn nhìn Diệp Băng Băng với anh mặt gợi đòn, nở nụ cười rạng rỡ mà nói: “Anh biết là em lại không thể kìm lòng trước cơ thể của anh mà, như nào mà em lại sắp không chịu nổi như thế hả? Nhìn khuôn mặt của em đỏ như trái cà chua rồi kia kìa ha ha.”
Diệp Băng Băng đứng ngoài cửa nắm chặt tay, hét vào bên trong: “Nhanh nhanh ra đây cho tôi, đừng có ở đấy mà nói nhảm, tôi không có thời gian đợi anh đâu. Nếu trong ba phút mà không ra ngoài thì từ mai đừng nghĩ đến việc ngủ ở trong phòng tôi.
Như là nghe thấy điểm trọng tâm, chưa đầy hai phút Cố Tư Vũ bước ra khỏi phòng tắm. Quần áo của anh vẫn chưa được chỉnh trang, đầu tóc ướt sũng vẫn chưa được lau khô.
Diệp Băng Băng nhìn men theo ngọn tóc, nước từ trên đầu chảy xuống vai anh, ướt sũng cả một mảng. Nhưng anh ta lại làm như không cảm nhận được cái lạnh mà cứ để như vậy, không hề đoái hoài tới chúng.
“Anh không định sấy tóc sao?” Diệp Băng Băng đi tới trước tủ quần áo lấy ra một cái khăn màu xám.
“Cầm lấy lau đầu của anh đi, nước rơi xuống sàn làm ướt hết sàn nhà rồi đó, mất công tôi lại phải đi sau làn.”
Cố Tư Vũ nhận lấy chiếc khăn, khe khế mỉm cười: “Anh có thể lau sàn giúp em đó. Nói rồi anh ta cầm khăn bông lau lau hai cái rồi ném vào trong phòng tắm.
“Đưa cây chổi cho anh, anh giúp em lau sàn dù sao thì đây cũng là lỗi của anh.”
“Không, không cần đâu. Anh sấy cho khô tóc đi không khéo lại bị cảm lạnh đó.” Diệp Băng Băng vội vàng xua tay, cô chỉ khẩu thị tâm phi nói vậy để anh †a quan tâm đến bản thân mình hơn thôi như thế nào lại phản tác dụng rồi? Không những không giúp được gì mà còn khiến anh ta phải làm việc nhà nữa chứ, dù sao thì đây cũng chính là nhà của anh ta mà aaaaaa, cô chỉ là người đến ở nhờ thôi mà hu hu, sao lại coi cô như chủ nhà như vậy chứ?
Thật sự khiến bản thân mình cảm thấy không quen một chút nào mà.
Diệp Băng Băng nhớ lại khi mình còn bé xíu được mọi người trong nhà, có bố mẹ yêu thương chăm sóc, đôi tay cô không chạm đến một giọt nước, ấy vậy mà niềm vui không kéo dài được bao lâu thì mẹ Diệp Băng Băng mắc bệnh qua đời, khi ấy bố cô đau khổ đến chết đi sống lại, ôm cô vào trong lòng an ủi. Cứ nghĩ ông ta suốt cả đời này sẽ không thể quên được người vợ thân yêu của mình, ông ta sẽ dành phần đời còn lại để yêu thương chăm sóc cho đứa con gái duy nhất này của ông.
Nhưng Diệp Băng Băng đã mắc phải một sai lầm rất lớn khi nghĩ như vậy.
Đàn ông mà, sao có thể kiềm chế bản thân mình khỏi những cám dỗ ở bên ngoài cơ chứ? Người bố thân yêu của cô chẳng mấy chốc biến thành một người hoàn toàn khác, mới đầu ông ta sẽ dỗ ngọt Diệp Băng Băng nói ông ta phải bận đi làm, bận đi công tác xa nhà một thời gian. Khi về ông ta sẽ mua rất nhiều quà khiến cho Diệp Băng Băng vui vẻ cả một ngày.
Thời gian trôi đi, ông ta cũng lười phải nói dối cô nữa, dứt khoát đi biệt tăm biệt tích, lâu lâu mới về nhà được một lần nhưng lại trong tình trạng say sỉn.
€ó lúc ông ta còn không kìm chế được bản thân quay ra mắng chửi cô, ông ta vô cớ đánh đập Diệp Băng Băng mặc cho cô có van xin ông ta, ông †a vẫn cứ lấy thắt lưng của mình đập vào người cô.