Một ngày lại trôi qua nhanh như thế, cả ngày hôm nay Diệp Băng Băng hết ăn lại xem tivi, xem chán rồi lại nhảy lên giường ngủ. Đồ đạc xung quanh nhà bị cô bày ra khắp cả căn phòng, trông cực kỳ lộn xôn.
Hai mí mắt của Diệp Băng Băng đánh nhau tới mấy chục lần liền, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Cô thầm nghĩ khi thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là dọn phòng! Không thể để cho ai biết cô là một kẻ lười biếng như vậy được. Nhưng Diệp Băng Băng nào biết chính bản thân mình lại ngủ như một con heo con, đến khi mặt trời xuống núi rồi mà vẫn chưa chịu dậy.
Cố Tư Vũ gọi đầu bếp mang đồ ăn tới rồi tự mình chuẩn bị, bày biện ra bàn, xong xuôi hết anh mới gọi Diệp Băng Băng xuống ăn cơm. Gọi mãi chẳng thấy ai đáp lời, anh liền lên phòng cô coi như thế nào.
Cửa phòng không khóa, Cố Tư Vũ vặn chốt cửa “cạch” một cái mở ra. Đập vào mắt anh là một bãi chiến trường “rác thải”, anh không còn từ nào có thể miêu tả được. Quần áo của Diệp Băng Băng vứt lung tung từ trên ghế dựa cho lên đến giường. Vỏ bánh vỏ kẹo thì nhét hết ở dưới gầm bàn, Cố Tư Vũ nghỉ ngờ... có khi Diệp Băng Băng còn vứt đồ xuống gầm giường nữa không biết chừng.
Dưới đất cũng không thiếu những lon coca đã hết, một vài chai bia rỗng.
Cố Tư Vũ mệt mỏi đỡ chán, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, cô ấy là vợ của mày, mày là chồng thì phải giúp cô ấy làm việc nhà. Cô ấy chính là bảo bối của mày nâng trong lòng bàn tay còn sợ vỡ mà...
Sau khi tự điều chỉnh cảm xúc của mình xong, Cố Tư Vũ đi lấy dụng cụ vào dọn dẹp giúp Diệp Băng Băng. Thời gian tổng vệ sinh khắp căn phòng khoảng ba mươi phút, Cố Tư Vũ thu được cả một công nông rác với rất nhiều bao bì vỏ bánh kẹo, nhiều đến nỗi túi đựng rác còn muốn chứa không nổi.
Dù vậy, nằm trong điều hòa hai mươi độ Diệp Băng Băng vẫn ngủ ngon lành, không mảy may quan tâm đến thế giới bên ngoài. Cố Tư Vũ chỉ biết thở dài, đi vào phòng tắm.
Cách một lớp cửa kính, thân hình người đàn ông lúc ẩn lúc hiện phía sau màn kính, trông cực kỳ quyến rũ. Cơ bắp căng cứng do luyện tập hàng ngày, chỗ nào cũng rất hoàn hảo.
xk&
Diệp Băng Băng giật mình tỉnh dậy, trong mơ như có kẻ lạ mặt nào đó cứ đuổi theo cô, tay cầm con dao bầu muốn giết chết cô cho bằng được. Diệp Băng Băng sợ đến mức muốn khóc, cô cứ chạy trong vô thức, chạy mãi chạy mãi cho tới một mỏm đá. Phía dưới kia chính là vực sâu vạn trượng không nhìn thật đáy, Diệp Băng Băng sợ hãi ngồi thụp xuống đất, phía trước kẻ lạ mặt kia từng bước, từng bước tiến tới trước mặt cô, Diệp Băng Băng run rẩy bước hụt chân ngã xuống vực... đúng lúc này thì cô giật mình tỉnh dậy.
Trên trán Diệp Băng Băng là một tầng mồ hôi dày đặc, nằm trong điều hòa mát lạnh vẫn không thể giúp cô thoát khỏi nỗi sợ hãi trong tâm hồn.
*Cạch* Cố Tư Vũ mở cửa phòng tắm ra, Diệp Băng Băng chú ý tới tiếng động quay lại nhìn. Cùng một lúc hai người chạm mắt, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Diệp Băng Băng mở to mắt hết cỡ, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên rồi sau đó biến hóa không ngừng. Lúc thì cảm thấy thẹn thùng, mắc cỡ lúc thì lại cảm thấy tức giận, lúc thì cảm thấy xao xuyến trong tim. Cố Tư Vũ thì luôn duy trì bộ mặt lạnh băng từ đầu cho tới cuối, Diệp Băng Băng còn tưởng anh ta bị liệt cơ mặt luôn á.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!