Đọc đoạn tin nhắn đầy ẩn ý, cơ thể Lâm Tĩnh Như run lên, ánh mắt phủ một mảng mây mù, nhanh chóng nhấn nút gọi lại, nhưng người kia dường như không muốn tiết lộ thêm thông tin nào nữa, nhắn tin mập mờ xong, liền tắt nguồn, khiến cô ta bực tức đập mạnh tay xuống bàn.
"Sao vậy?" Trịnh Yến Uyển ở bên cạnh, một loạt hành động kỳ lạ của Lâm Tĩnh Như làm cô ta khó hiểu, lên tiếng hỏi nguyên do.
"Cậu xem, có phải hắn ta muốn tống tiền mình không?" Lâm Tĩnh Như đưa điện thoại cho bạn tốt xem tin nhắn, vừa đặt niềm tin vào chồng chưa được bao lâu, lại có người muốn phá đám, cô ta nghi ngờ người này có mục đích xấu nên mới làm như vậy.
"Cậu có định đi không? Mình đi cùng cậu." Trịnh Yến Uyển trả lại điện thoại, quay sang hỏi Lâm Tĩnh Như. Cô biết tính cô ấy, tuy miệng nói vậy nhưng lại không thể ngồi yên một chỗ, lo lắng bạn thân rơi vào cạm bẫy chủ động muốn đi cùng.
Lâm Tĩnh Như đăm chiêu lạc vào suy nghĩ riêng, một lúc sau khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu, mình là ai chứ?"
Không cần biết người đó có mục đích gì, cô ta nhất định sẽ tới, không phải ai cũng bắt nạt được cô ta đâu.
...
Tô Thiển gấp cuốn sách đang đọc dở lại, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, cô và Ngụy Bội Ngọc dù sao cũng là bạn, giờ cô ấy về nước muốn cùng cô trò chuyện, có thể không nể mặt tới sao? Nhưng trong lòng cô cứ có cảm giác bất an khó tả, do dự mãi mới xuống giường đi vào phòng thay đồ.
Cô mặc chiếc váy bầu hoa xanh giản dị, mở cửa đi ra ngoài phòng khách, nói với Bác Trần một tiếng rồi lấy dép xăng đan đeo vào chân.
"Bác ơi cho cháu tới khách sạn D." Xuống dưới nhà, cô bắt xe taxi, nói với bác tài địa chỉ mình muốn tới.
Ngồi trong xe, ánh mắt Tô Thiển mông lung nhìn ra bên ngoài đường, nhớ lại chuyện vài năm trở về trước, cô và Ngụy Bội Ngọc học khác khoa, tình cờ quen nhau ở lớp học ngoại khóa.
Tính cô hướng nội, rất ít chủ động bắt chuyện kết thân với các bạn khác, cô nhớ hôm đó tan học trời mưa rất to, cô lại quên mang theo dù, đứng trước cửa trường chờ đợi ngớt mưa, bỗng bên cạnh xuất hiện một cô gái, ngỏ ý cho cô đi cùng ra trạm xe buýt.
Từ ngày hôm đó cô cùng Ngụy Bội Ngọc nói chuyện nhiều hơn, dần dần trở nên thân thiết, giới thiệu bạn của mình cho cô ấy, nhưng đến giờ cô vẫn không hiểu, từ lần gặp mặt đầu tiên Từ Vũ Hằng đã nghiêm khắc cấm cản, không cho cô qua lại kết giao với cô ấy.
Tính cách Ngụy Bội Ngọc dịu dàng, khác với Hà Hiểu Tâm lúc nào cũng bốp chát, hợp gu anh ta quá còn gì, đáng lẽ ra anh ta không nên có thái độ như vậy mới phải, ngày đó cô bị tình yêu làm cho mù quáng, lời anh ta nói ra không nghĩ ngợi nhiều, giờ mới thấy có rất nhiều khuất tất.
Chiếc xe taxi dừng lại, mang theo Tô Thiển trở lại với thực tại, lấy tiền trong túi xách trả tiền xe, đẩy cửa bước xuống, ngẩng mặt nhìn nhìn biển hiệu khách sạn, rồi đi vào bên trong.
Nhấn nút thang máy đi lên tầng 3, dọc hành lang cô lần theo số phòng ghi trên cửa, sau cùng đứng lại trước cửa phòng 305, đang lúc cô định giơ tay nhấn chuông cửa, bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra, đoán Ngụy Bội Ngọc biết mình sắp tới nên để cửa, cô không nghĩ gì cứ thế bước vào trong.
"Bội Ngọc." Nhìn gian phòng trống trải không có bóng người, Tô Thiển lên tiếng gọi.
Không nhận lại được câu trả lời, cô khó hiểu đi về phía phòng tắm, ghé tai vào cánh cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
"Cô ấy ra ngoài rồi sao?" Tô Thiển nghi hoặc quay lại, ngồi xuống giường chờ đợi, tự nhiên bên tai nghe thấy tiếng giày chạm với sàn nhà phát ra từ ngoài hành lang, mỗi lúc một gần hơn. Cô đoán Ngụy Bội Ngọc đã quay lại, trên môi nở nụ cười tươi đứng dậy.
"Cậu...Sao lại là anh?"
"Tô Thiển.".
Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
Cả hai kinh ngạc nhìn vào đối phương, Từ Vũ Hằng bất ngờ khi thấy Tô Thiển ở đây, Ngụy Bội Ngọc không phải chỉ muốn gặp mình anh ta thôi sao? Sự xuất hiện của cô làm anh ta không lường trước được.
Từ Vũ Hằng cảnh giác, anh ta phát hiện ra có gì đó không đúng ở đây, lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho Ngụy Bội Ngọc.
"Chết tiệt." Từ Vũ Hằng gọi không được, lửa giận hừng hực buông lời mắng mỏ.
"Cô ấy không nghe máy?" Tô Thiển cau mày, do Ngụy Bội Ngọc không biết cô và Từ Vũ Hằng đã ly hôn, nên mới hẹn cả hai cùng tới, hay vì nguyên nhân nào khác?
Câu hỏi của Tô Thiển rất nhanh đã có lời giải đáp, bên ngoài hành lang lần nữa truyền đến tiếng bước chân, khác với lúc trước, lần này nghe âm thanh mảnh hơn, giống như vật sắc nhọn muốn đâm thủng sàn nhà vậy.
Từ Vũ Hằng cùng Tô Thiển không hẹn nhau hướng mắt ra cửa, nhưng người bọn họ chờ lại không thấy đâu, thay vào đó là gương mặt đầy sát khí của Lâm Tĩnh Như.
"Tô Thiển." Cô ta thấy Tô Thiển cùng một chỗ với Từ Vũ Hằng, dường như bị chấn động, nhưng rất nhanh đã cảm xúc đã che mờ lý trí, máu ghen tuông nổi lên không kiểm soát được trừng mắt chỉ tay vào mặt hai người phía trước.
"Các người....Đồ tiện nhân, anh họ tôi đối với cô chưa đủ tốt sao? Còn vác bụng bầu đi cặp kè với người đàn ông của tôi."
"Có thể tôi nói cô không tin, nhưng tôi tới đây không phải để gặp chồng cô." Sự tình này quá đột ngột, ai có thể ngờ tới đây? Kinh hãi nhất việc cô phát hiện ra bình bị người vẫn cho là bạn đâm sau lưng, có ngu mới nghĩ cả ba người bọn họ ở đây ngẫu nhiên trùng hợp, Tô Thiển bình tĩnh hơn bao giờ hết nhàn nhạt mở lời giải thích.
Từ Vũ Hằng dường như cũng nhận ra, ánh mắt bén nhọn âm thầm mắng chửi bản thân, Ngụy Bội Ngọc tặng cho anh ta món quà thật lớn, anh nên đáp lễ cô ta thế nào đây? Người phụ nữ đó kiên quyết không muốn buông tha anh ta?
"Tĩnh Như nghe anh giải thích, không phải như em thấy đâu." Từ Vũ Hằng bước tới bên cạnh Lâm Tĩnh Như, kéo bàn tay đang chỉ vào Tô Thiển xuống nắm trong tay.
Lâm Tĩnh Như hất tay Từ Vũ Hằng ra nhếch môi cười khinh bỉ:
"Giải thích? Còn cần phải giải thích sao? Hay để tôi bắt được hai người quấn lấy nhau trên giường anh mới nhận? Từ Vũ Hằng đồ khốn nạn, cô ta như vậy anh còn sinh lòng được."
"Đứa con trong bụng cô ta là của anh?"
Ngừng một lúc, sắc mặt Lâm Tĩnh Như khó coi nhìn tới bụng Tô Thiển, giọng khó khăn nói.
Tô Thiển nghe cô ta nói, thật muốn đến vả cho cô ta một bạt tai, sao cô ta không đi làm biên kịch đi, thứ drama cẩu huyết đó cũng nghĩ ra được. Cô không muốn tiếp tục ở lại để cô ta dùng những lời lẽ cay nghiệt mắng chửi mình nữa, nhấc chân rời đi.
"Cô đi đâu? Đừng hòng, tôi phải cho tất cả mọi người biết được cô là cái loại phụ nữ như thế nào." Tô Thiển đi ngang qua người Lâm Tĩnh Như, bị cô ta kéo lại.
"Tĩnh Như em có thôi đi không? Anh đã nói không phải như em thấy rồi mà." Thấy Lâm Tĩnh Như giống như người đàn bà bị ma nhập, Từ Vũ Hằng gỡ tay cô ta ra khỏi Tô Thiển, không nhịn được hét lớn.
"Anh bênh cô ta? Ha...Ha đúng rồi tôi quên mất các người từng là một đôi mà, do tôi ngu ngốc yêu anh, bị anh lừa dối bao lần chẳng hay."
Hai mắt Lâm Tĩnh Như đỏ hoe ủy khuất,
Lần đầu Từ Vũ Hằng quát cô ta, lại là vì Tô Thiển, bị mất mặt trước tình địch, cô ta càng thêm cuồng dại, túm lấy tóc Tô Thiển rằng mạnh.
Tô Thiển loạng choạng, ngã nhào xuống sàn nhà, chỗ va chạm với nền gạch cứng nhắc đau đớn đến tận xương tủy.
"Tô Thiển có sao không?" Từ Vũ Hằng hoảng hốt chạy lại đỡ Tô Thiển đứng dậy, nhìn cái bụng bầu vượt mặt của cô lo lắng.
Tô Thiển gắng gượng nín nhịn cơn đau, đỡ hông cự tuyệt giúp đỡ đến từ anh ta: "Đừng nhìn một phía như vậy, vẫn câu nói cũ, tôi có thiếu đàn ông cũng không bao giờ nhặt lại anh ta."
Vừa rồi phát tiết lỡ tay làm Tô Thiển bị ngã, Lâm Tĩnh Như chột dạ, không tiếp tục ép buộc cô ở lại nữa, thành công để lại bọn họ sau lưng. Mỗi bước đi đều khiến bụng cô đau điếng, từng cơn không dứt, cô không rõ có phải mình sắp sinh hay không? Nhưng hiện tại cách ngày dự sinh vẫn còn xa, chẳng lẽ do cú va chạm vừa rồi.
Sắc mặt Tô Thiển biến đổi, mở túi xách ra lấy điện thoại gọi cho Phó Cận Nam, nhưng chưa kịp nhấn nút gọi, giữa hai chân có một dòng ấm nóng nhớt nhát chảy xuống, cô dựa sát vào tường, tím kiếm sự giúp đỡ xung quanh.
"Giúp tôi gọi xe cấp cứu được không? Tôi hình như sắp sinh rồi." Tô Thiển thở gấp, ôm bụng yếu ớt nói với bóng người mờ nhạt phía trước.
Phó Cận Nam hơn 4 giờ đã tan làm, trên đường trở về nhà thấy bên đường bán khoang lang nướng, liền dừng xe lại mua mấy củ. Khóe miệng cong cong để vào ghế phụ bên cạnh, Tô Thiển nhà anh rất thích ăn mấy thứ này, anh phải nhân lúc khoai còn nóng mang về cho cô thưởng thức mới được.
"Bác Trần, cô ấy ra ngoài rồi?" Về đến nhà, không thấy Tô Thiển đâu, Phó Cận Nam đặt túi khoai lên bàn, hỏi bác giúp việc.
"Cô ấy nói ra ngoài gặp bạn." Bác Trần lau tay vào tạp dề thuận lại lời Tô Thiển.
Phó Cận Nam gật đầu coi như đã hiểu, anh bấm điện thoại ý định hỏi địa chỉ để tới đón cô.
Chuông reo hồi lâu, đầu dây bên kia mới có người bắt máy, mà giọng nói đó lại không phải Tô Thiển, Phó Cận Nam lạnh lùng: "Cô là ai?"
"Anh họ là em, Tô Thiển cô ta đang trên xe...Đến bệnh viện." Lâm Tĩnh Như ấp úng nói, ngữ khí bức người đó, làm cô ta run sợ, nếu hôm nay Tô Thiển và đứa nhỏ có tổn hại gì, sợ rằng Phó Cận Nam sẽ không tha cho cô ta.
Cãi nhau một trận với Từ Vũ Hằng xong, cô ta bỏ đi, vừa bước ra cửa đập vào mắt hình ảnh Tô Thiển chật vật ôm bụng ngồi ngoài hành lang, vũng máu dưới chân đỏ au, lan rộng. Cô ta tuy mồm miệng ác độc, nhưng chưa đến nỗi tán tận lương tâm thấy chết không cứu.
Bệnh viện? Đầu Phó Cận Nam nổ một tiếng đùng, trống rỗng lái xe đến bệnh viện. Khi anh tới nơi Tô Thiển đã được đưa vào phòng phẫu thuật, anh lo lắng đứng trước cửa đi tới đi lui.
Trong phòng phẫu thuật, Tô Thiển vì sinh non, lại mất quá nhiều máu, các bác sĩ tiến hành gây mê mổ lấy đứa nhỏ ra.
Thời gian trôi qua như cực hình đối với Phó Cận Nam, ước gì anh có thể ở trong đó, cùng với cô trải qua quá trình sinh nở vất vả.
Ánh đèn phẫu thuật tắt, cửa phòng được mở ra, Phó Cận Nam hồi hộp bước đến nắm tay bác sĩ: "Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thông báo: "Chúc mừng anh, mẹ con đều bình an là một cô công chúa, chỉ có điều sản phụ bị băng huyết nên chưa tỉnh lại ngay được."
Phó Cận Nam cả người nhẹ nhõm, khuôn mặt tràn đầy năng lượng, Tô Thiển và con gái đều bình an, quá tốt rồi.
Đột nhiên nụ cười trên môi vụt tắt, bất giác nghĩ đến vấn đề quan trọng đứa nhỏ đứa đủ tháng, sao lại ra đời vào lúc này, đầu óc không ngừng suy nghĩ, lúc này anh mới để ý đến hai người ngồi trên ghế hành lang, ánh mắt như viên đạn xuyên qua bọn họ.