Tô Thiển nhìn Hà Hiểu Tâm trên mặt lấm tấm mồ hôi, chật vật không khác mình là bao, cô tới bên cạnh vỗ nhẹ vào vai cô ấy: "Ngồi nghỉ đi, tao đi mua nước."
"Ting...Ting."
Từ trong cửa hàng tạp hóa đi ra, Tô Thiển một tay xách túi nước cùng một ít đồ ăn, bên còn lại vẫn đang ôm đống tờ rơi chưa phát, nghe điện thoại đổ chuông đành phải chuyển đồ sang một bên.
"Em đang ở cửa hàng bán đồ trung tuổi, chị tới đây cùng em chọn đồ cho mẹ đi."
Tô Thiển khó xử giờ sao cô có thời gian đến mua đồ cùng em chồng đây? Nhưng Tuệ Mẫn đã nói muốn đi mua đồ cho mẹ, cô không thể cứ thế từ chối được.
"Chị đang bận không tới được, em thấy bộ nào đẹp thì chọn cho mẹ giúp chị, lát gửi chị số tài khoản cửa hàng."
Nghe thấy Từ Tuệ Mẫn đồng ý, cô mới yên tâm tắt máy, đi lại chỗ Hà Hiểu Tâm đưa nước cho cô ấy.
"Uống xong nước tao với mày trở về đi, tao thấy cứ thế này cố cũng chẳng có tác dụng gì."
Tô Thiển mở nắp chai nước ngọt ngửa cổ uống hết gần nửa chai, dòng nước mát lạnh chảy vào trong cổ họng dường như giảm bớt phần nào nóng bức trong người lúc này.
Phát hết đống tờ rơi này cũng được thôi, nhưng cái kết quả cuối cùng hướng tới không phải là thu hút được sự chú ý của người tiêu dùng à? Trong khi cách này không hiệu quả chút nào.
Hà Hiểu Tâm đứng lâu bên ngoài trời giọng có thút thay đổi, mệt mỏi nói: "Sáng tao nói mày không thèm nghe."
Tô Thiển khẽ cười: "Tao chỉ là không muốn cãi nhau với cô ta thôi, mày biết Lâm Tĩnh Như không ưa tao mà, nhưng giờ tao không muốn nhịn nữa."
"Tít...Tít."
Tô Thiển nhìn số tài khoản cùng số tiền em chồng gửi tới, tay cầm điện thoại bất giác run lên, không biết Tuệ Mẫn mua những gì mà hết nhiều tiền đến vậy? Sau cùng vẫn phải cắn răng nuốt xuống nhấn số tiền mười triệu chuyển đi.
Cô định mấy hôm nữa đưa cho Tô Mạch mấy triệu, xem ra lại phải chờ tháng lương tiếp theo rồi.
"Sao thẫn người ra như bị mất tiền vậy?" Hà Hiểu Tâm thấy bạn thân chăm chú nhìn điện thoại không rời mắt, tò mò ngó sang.
"Không có gì, đi thôi." Tô Thiển vội vàng cất điện thoại vào túi xách, chỉ sợ Hà Hiểu Tâm biết được lại cằn nhằn cô thế này thế kia.
...
"Tuệ Mẫn bọn mình ở đây."
Từ Tuệ Mẫn vừa xuống xe taxi nghe tiếng gọi mình ở phía xa, vui vẻ chạy tới: "Các cậu tới lâu chưa?"
Cô bạn phát hiện Từ Tuệ Mẫn trên người toàn đồ mới ánh mắt hâm mộ nói: "Cậu mới mua váy cùng túi xách à? Đẹp quá."
Thấy người khác khen ngợi mình, Từ Tuệ Mẫn vênh mặt khoe khoang: "Mình mua hết mười triệu đấy."
Hôm nay trong trường có trận thi đấu bóng rổ giữa khoa kiến trúc và khoa công nghệ, đặc biệt ở đó có rất nhiều trai đẹp, cô ta muốn mình trở thành tâm điểm thu hút, nên đặc biệt trang điểm cùng chọn lựa quần áo kỹ càng.
Trên sân Tô Mạch khuôn mặt đẹp trai nam tính cùng dáng người cao ráo nổi bật, hơn nữa kĩ thuật chơi bóng rất tốt, liên tục ghi điểm vào rổ đối phương, khiến đám con gái trong trường yêu thích hét đến khàn cả giọng.
Cô bạn ngồi cạnh ánh mắt sáng bừng nhìn Từ Tuệ Mẫn: "Nhà cậu với nhà Tô Mạch có quan hệ thông gia, cậu giúp mình lấy số điện thoại đi."
"Cậu ta thì có gì mà đẹp chứ?" Từ Tuệ Mẫn miệng thì nói vậy, nhưng đôi mắt từ lúc bắt đầu lại chưa từng rời mắt khỏi đối phương, trái tim thiếu nữ đập mạnh trong lồng ngực.
Kết thúc trận đấu, Tô Mạch mới thay đồ xong, trên người mặc chiếc áo phông trắng cùng quần short đen thể thao, đứng dưới sân cỏ càng thêm phần thu hút.
Một nam sinh chạy tới vòng tay qua vai Tô Mạch: "Tô Mạch đi uống bia không?"
"Được." Tô Mạch rất nhanh đồng ý, cùng bọn họ theo lối hàng ghế khán giả đi ra ngoài.
Từ Tuệ Mẫn ngồi đó, nhìn Tô Mạch lạnh lùng lướt qua người mình, đến một cái liếc mắt cũng không có trong lòng sinh ra tia không vui, cậu ta luôn là như vậy, chưa bao giờ cho cô ta một cái nhìn thiện cảm.
Đám người Tô Mạch ở trong quán bia uống rượu vui vẻ, đến hơn 11 giờ tốt mới đứng dậy thanh toán ra về.
Tô Mạch cùng mấy người bạn nam đi bộ trên đường về kí túc xá, bất chợt ở bên kia đường cậu loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông hết sức quen mắt, đang thân mật ôm eo một người phụ nữ lạ mặt đi vào khách sạn.
"Tô Mạch cậu sao vậy?" Đang đi tự nhiên Tô Mạch ngừng lại, mấy nam sinh kia tưởng cậu ta gặp chuyện gì không tốt quay lại hỏi.
"Các cậu về trước đi, mình gặp người quen." Tô Mạch lắc đầu, bảo bọn họ đi trước còn mình lấy điện thoại ra gọi cho chị gái để xác nhận một vài thông tin, bởi cậu cũng không thể chắc chắn người mà mình vừa rồi nhìn thấy, có thực sự là Từ Vũ Hằng hay không.
"Ting...Ting."
Tô Thiển mới lên giường chợp mắt chưa được bao lâu, đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Muộn rồi còn gọi chị?"
Tô Mạch gấp gáp hỏi: "Chị, anh rể có ở nhà không?"
Bây giờ đã khuya rồi, em trai cô còn tìm Vũ Hằng, Tô Thiển lo lắng Tô Mạch gặp chuyện mà không dám nói với mình, mở đèn ngồi dậy gặng hỏi:
"Anh ấy chưa về, em tìm anh ấy có việc gì vậy, Tô Mạch em gặp chuyện à?"
"Không phải em muốn mượn anh ấy một ít sách thôi." Mọi thứ lúc này mới chỉ là suy đoán, Tô Mạch sợ nói ra Tô Thiển sẽ không tin, lấy đại một lý do qua loa.
Mượn sách? Tô Thiển không nghĩ em trai mình lại ham học tới vậy, chuyển sang đọc cả sách y.
Tô Mạch tắt điện thoại, đi sang đầu đường bên kia, cậu ngước mắt nhìn tên khách sạn rồi đi vào.
"Chào cô tôi tới mang đồ cho anh Từ Vũ Hằng, cô giúp tôi gọi anh ấy xuống lấy đồ được không? Tôi vừa bị rơi mất điện thoại rồi."
Cô gái lễ tân nhìn chàng trai trẻ trước mặt gật đầu đồng ý, nhưng sau một hồi tra trên máy tính vẫn không thấy tên Từ Vũ Hằng trong danh sách.
"Xin lỗi có lẽ anh nhầm khách sạn rồi, hôm nay chỗ chúng tôi không có ai tên như vậy."
"Không có sao? Vậy chắc tôi nhầm thật, cảm ơn." Tô Mạch ngẫm nghĩ chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật, hay là anh ta dùng tên giả.
Ngồi chờ ở cửa khách sạn không biết bao giờ anh ta mới ra, mà nhỡ may mình nhìn nhầm thật, vậy có chờ đến đêm mai cũng chưa thấy người.
Tự nhiên Tô Mạch thông suốt, tới bệnh viện hỏi không phải sẽ rõ ràng sao.
"Cảm ơn." Đi cả một đoạn đường dài, cái mà cậu biết được chỉ là phát hiện ra bản thân mình nhận nhầm người mà thôi. Y tá nói anh ta đang phẫu thuật chưa biết bao giờ xong việc, Tô Mạch cảm thấy mình đã quá nghĩ xấu về người anh rể này rồi.