Hôm nay là một ngày rất bình thường như bao ngày khác, nhưng đối với một số người đó lại là ngày đánh dấu cột mốc quan trọng, cuộc đời như bước sang một trang mới.
Bên kia pháo nổ tưng bừng vui vẻ hạnh phúc, nào còn nhớ tới bóng người xưa cũ. Tô Thiển ngồi trên xe buýt đôi mắt trong veo trầm ngâm nhìn ra bên ngoài đường, mùa đông cảnh vật trở nên đìu hiu, bị cái lạnh giá bao phủ trông khô hanh đến lạ thường.
Chiếc nhẫn cưới trên tay dù đã tháo bỏ, nhưng vẫn còn sót lại dấu vết hằn sâu. Phải mất bao nhiêu lâu nữa mới có thể xóa sạch đi được đây?
Trái đất mỗi phút mỗi giây đều đang không ngừng dịch chuyển, một năm, hai năm nữa cô mong rằng mọi thứ đến với mình sẽ tốt hơn hiện tại.
Sáng nay phòng kinh doanh có cuộc họp với giám đốc bộ phận vào lúc 8 giờ 30, Tô Thiển ngồi trong phòng họp nghe âm thanh ồn ào phát ra từ loa, đầu óc ong ong đau nhức. Gương mặt cô không được thỏa mái, ẩn nhẫn cố gắng nhịn xuống.
"Tô Thiển mày không sao chứ?" Hà Hiểu Tâm nhìn Tô Thiển mất tập trung quan tâm hỏi.
Tô Thiển lắc đầu tỏ ý mình ổn, chồng cũ đi lấy vợ thôi mà, có gì không ổn đây? Tất cả mọi người đều sợ cô buồn, luôn cố gắng hạn chế nhất có thể nhắc tới những thứ liên quan tới Từ Vũ Hằng.
Nhưng họ đâu có biết khi còn chữ thương có nhắc hay không lòng vẫn luôn nhớ tới, cô không đau lòng, cũng chẳng buồn chỉ là tâm trạng ngổn ngang khó chịu mà thôi, không liên quan gì đến người đàn ông phụ bạc kia cả.
May sao buổi họp cũng không kéo dài quá lâu, giám đốc bộ phận nói một vài câu khích lệ tinh thần làm việc của nhân viên, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc họp.
Tô Thiển thu dọn giấy tờ, chờ mọi người đi hết mới đứng dậy rời đi, trước mắt tự nhiên tối sầm, cô phải dựa vào tường mới chống đỡ được thân thể.
Hà Hiểu Tâm đi phía trước, chờ mãi không thấy bạn thân đuổi tới, quay lại đằng sau kiểm tra, phát hiện ra Tô Thiển yếu ớt gần như sắp ngã xuống, vội chạy tới đỡ.
"Tô Thiển tao đưa mày đến phòng y tế."
"Không cần đâu, mày đỡ tao quay lại phòng họp, ngồi một lát sẽ ổn thôi." Tô Thiển cố chấp thì thào.
Hà Hiểu Tâm không còn cách nào khác, theo lời đỡ Tô Thiển ngồi xuống ghế.
Tô Thiển gục mặt xuống bàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Gần đây quá nhiều việc xảy ra, đầu óc suy nghĩ quá nhiều lại thường xuyên mất ngủ, cô dù có kiên cường đến mấy cũng không tránh khỏi bị cơ thể lên tiếng phản đối.
Cô nằm khoảng nửa giờ, cảm thấy cơ đau đầu vừa rồi đã thuyên giảm, thở dài một tiếng chống tay xuống bàn đỡ cả thân thể nặng nhọc đứng lên.
Hà Hiểu Tâm đi bên cạnh Tô Thiển lo lắng khuyên: "Sắc mặt mày không tốt, đừng cố gắng gượng làm gì, xin về nhà nghỉ ngơi đi."
"Yên tâm tao đỡ rồi." Tô Thiển mỉm cười, thẳng lưng đi về phía trước. Chút khó khăn này cô phải cố gắng vượt qua, không cho phép bản thân rảnh rỗi.
Công ty chuẩn bị tung ra sản phẩm mới vào đầu tháng sau, công việc của phòng kinh doanh thời gian này rất bận rộn, từ lên kế hoạch giới thiệu sản phẩm, đến xây dựng hệ thống khách hàng, nghiên cứu thị trường. Tô Thiển ngồi vào bàn làm việc bật máy tính bắt đầu tập trung gõ văn bản.
Hà Hiểu Tâm đọc xong tin nhắn, ánh mắt nhìn Tô Thiển muốn nói rồi lại thôi, lặp lại hành động đó vài lần cuối cùng dứt khoát nói: "Tô Thiển có lẽ mày phải xin nghỉ hôm nay rồi, Tô Mạch đang trên đường đi tới đám cưới Từ Vũ Hằng, tao sợ cậu ấy không kiềm chế được."
"Cái gì?" Nghe Hà Hiểu Tâm nói, dáng vẻ Tô Thiển hoảng loạn, cô không ngờ em trai mình lại thiếu suy nghĩ như vậy, nơi đó là đâu mà nó dám tới chứ, bên trong đó đa phần đều là những người máu mặt thành phố A, nhỡ nó làm chuyện gì không hay nhà họ Lâm sẽ để nó yên sao.
"Tô Thiển chờ tao với." Hà Hiểu Tâm ở lại đây không yên tâm, cầm lấy túi xách chạy theo Tô Thiển. May mắn trưởng phòng là người hiểu chuyện không hỏi vặn hai người quá nhiều, một vài câu đã đồng ý cho bọn họ nghỉ.
"Cho cháu tới khách sạn Osan." Tô Thiển cùng Hà Hiểu Tâm vẫy gấp gáp ngồi lên xe taxi, cầu mong kịp thời ngăn cản Tô Mạch đi vào trong đó.
Tại khách sạn năm sao Osan nơi tổ chức các bữa tiệc của giới thượng lưu, khách khứa đã tới đông đủ, chỉ chờ sự xuất hiện nhân vật chính trong buổi lễ ngày hôm nay cô dâu Lâm Tĩnh Như xuất hiện.
"Tĩnh Như tâm trạng thế nào?" Trịnh Yến Uyển trong trang phục phù dâu màu hồng phấn đi tới ngồi đối diện Lâm Tĩnh Như ngưỡng mộ hỏi. Cô ta khao khát có ngày được mặc chiếc váy cưới lên người trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian, làm vợ Phó Cận Nam.
"Rất rất hồi hộp." Lâm Tĩnh Như cười vui vẻ trả lời, thứ cô ta mong muốn đã nằm trong tay, ngoài cảm giác hồi hộp ra chính là toại nguyện. Khi nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của người nào đó càng thêm phần đắc ý.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng cất lên, Lâm Tĩnh Như mỉm cười khoác tay bố từ từ tiến gần chú rể của mình. Dưới những tiếng vỗ tay chúc phúc, ông Lâm đặt tay con gái vào tay Từ Vũ Hằng.
Dưới vị trí ghế khách mời, Tô Mạch liên tục đấm mạnh vào đùi mình kiềm chế cảm xúc, nhìn hai người kia trước mặt bao nhiêu người bộ dạng tình cảm, làm cậu rất muốn xông lên xé nát cái bộ mặt ghê tởm ấy.
Trên khán đài, Từ Vũ Hằng và Lâm Tĩnh Như đang thực hiện lời hứa hôn nhân, phía bên dưới một giọng nói nam tính vang lên, thành công thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
"Yêu thương suốt đời sao? Ha... Ha Từ Vũ Hằng đồ khốn nạn, anh có từng nhớ mình cũng đã từng nói câu này vào ba năm trước." Tô Mạch ánh mắt phẫn nộ đứng dậy, bước từng bước tiến gần vị trí Từ Vũ Hằng đang đứng.
Những tiếng huyên náo bàn tán dị nghị bắt đầu, người trong cuộc trong lòng bắt đầu rục rịch không thể ngồi yên.
Trần Nguyệt thấy tình hình không ổn, liếc sang bên cạnh quan sát bố chồng, thấy hai hàng lông mày ông chau lại, sợ hãi lớn tiếng hô: "Gọi an ninh vào lôi cậu ta ra ngoài."
Bà ta rất sợ bố chồng và những vị khách quý ở đây phát hiện ra mọi chuyện bà ta dày công che dấu, như vậy bao nhiêu công sức thành con số 0, con gái bà ta càng không thể thoát khỏi lời đồn đại, dị nghị. Trước khi vỡ nở bà ta nhất định phải đưa người thanh niên kia ra ngoài.
"Tuệ Mẫn phải làm sao đây? Thằng hỗn xược đó nó sẽ phá hỏng hôn lễ anh trai con mất." Bà Từ bấu víu cánh tay con gái, run run thì thầm.
"Buông tôi ra, các người làm chuyện xấu hổ muốn người khác không biết trừ khi đừng làm, cái loại tiểu tam cướp chồng người khác." Tô Mạch bị mấy người bảo vệ lôi đi, miệng không ngừng chỉ vào mặt cô dâu chú rể hô to.
"Cậu ta là tên điên không được Tĩnh Như đáp lại tình cảm mới đến đây chủ ý làm loạn." Từ Vũ Hằng trong tình huống khó đứng ra tẩy trắng bảo vệ Lâm Tĩnh Như.
"Đúng cậu hà tất phải khổ như vậy, tôi không có tình cảm với cậu." Lâm Tĩnh Như cũng lên tiếng tiếp lời Từ Vũ Hằng, biến Tô Mạch thành kẻ điên vì tình trong mắt người khác.
"Mẹ kiếp, con khốn nạn có mù mới thích loại người như cô." Trong giây lát tình huống thay đổi Tô Mạch từ người bị hại, trở thành tên điên si tình, cậu ấm ức lôi kéo với đám bảo vệ minh oan cho mình, nhưng càng nói càng biến mình thành trò cười cho người khác.
Khoảng thời gian đầu khi nghe cậu nói, mọi người đang trong tâm thái nghi hoặc, nhưng sau khi vợ chồng Lâm Tĩnh Như nói lời kia bọn họ thà chịu tin tưởng một tiểu thư ngậm thìa vàng, còn hơn người vô danh như Tô Mạch. Chẳng ai nghĩ tới người có tất cả như Lâm Tĩnh Như lại phải đi làm tiểu tam cả.
"Tiểu Mạch bọn họ có làm gì em không?" Tô Thiển xuống xe taxi tìm kiếm hết bên ngoài không thấy em trai đâu, lên tới đây thì thấy cảnh em trai mình đang bị người khác vây quanh, cô dùng sức tách đám người ra kiểm tra thương tích trên người em trai.
"Các người làm ăn kiểu gì thế, loại người nào cũng cho vào được, nơi này không phải cái chợ nhận tiền rồi thì biến đi đừng để tôi động tay." Trần Nguyệt nâng váy rảo bước đi xuống, mặt thì hướng về mấy người bảo vệ chửi bới, nhưng thực chất đang nói cho Tô Thiển nghe.
Đây là gia đình giàu có, bọn họ không dám dây vào, huy động thêm mấy người nữa xách tay lôi ba người mới tới.
"Các cậu lui ra ngoài đi." Phó Cận Nam từ đâu đi tới, ánh mắt đặt trên tay mấy người bảo vệ đang làm khó Tô Thiển, lạnh nhạt nói.
Anh không biết Tô Thiển và cậu thanh niên muốn phá hỏng hôn lễ này có quan hệ gì, nhưng không muốn người khác làm cô bị thương.
"Cận Nam cháu." Trần Nguyệt ngực phập phồng tức giận trừng mắt nhìn Phó Cận Nam, chuyện bà làm lại bị đứa cháu bên chồng này phá hoại, để bọn họ thỏa mái tối nay coi như xong.
Dưới câu nói chỉ trích của Trần Nguyệt, Phó Cận Nam không hề nể mặt: "Mợ út cần gì phải làm khó những người yếu ớt, nếu Tĩnh Như ngay thẳng thì sợ gì."
"Mau mang cậu ta cút đi, đừng ở đây chướng mắt tôi." Trần Nguyệt ở chỗ Phó Cận Nam không thu được kết quả, quay sang trút giận lên người Tô Thiển, bà ta cho rằng đã nhận số tiền lớn kia cô nên im miệng.
"Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi có thứ này cần trả lại cho bà." Tô Thiển lấy từ trong túi xách ra phong bì tiền, tiến thêm một bước ấn vào tay Trần Nguyệt.
Cô kiêu hãnh khẽ nhếch khóe miệng: "Bà tưởng có tiền thì có thể cao giọng khinh thường người khác, bịt mồm của tôi sao, Lâm phu nhân bà nhầm rồi, gia đình tôi tuy nghèo nhưng giáo dục rất tốt, không bao giờ cướp cũng không tham lam ăn không của ai."
"Tô Thiển anh ấy yêu tao, mày có gì dám đấu với tao đây?" Lâm Tĩnh Như ngạo mạn nắm tay Từ Vũ Hằng, đến cũng tốt chứng kiến cảnh ngọt ngào này của cô ta.
Tô Thiển hướng về phía Lâm Tĩnh Như trầm thấp nói: "Lâm Tĩnh Như thật tâm chúc cô hạnh phúc, cũng cảm ơn giúp tôi mang anh ta đi."
Đúng cô có rất nhiều thứ hơn tôi, nhưng lại thiếu thốn đàn ông đến lỗi đi ăn thừa của người khác, thì có gì mà cao giọng ở đây?
Chung quy lại vẫn là cái loại người thứ 3 vô sỉ, mặt dày. Hôm nay cô thành công có được anh ta từ chỗ tôi, không phải do cô tài giỏi mà bởi vì anh ta là loại đàn ông cặn bã, chúc cô sau này luôn hạnh phúc với tình yêu ăn cắp của mình.
"Tô Mạch, Hiểu Tâm đi thôi." Tô Thiển nắm cổ tay em trai kéo đi, khoảnh khắc lướt qua người Phó Cận Nam khẽ cúi đầu coi như lời cảm ơn anh ta đã đứng ra giúp mình.
"Tiện nhân, Mày đứng lại đó cho tao." Lâm Tĩnh Như bị những lời nói của Tô Thiển làm cho điên tiết, bất chấp bản thân đang trong bộ váy cưới, thoát khỏi tay Từ Vũ Hằng đi về phía trước muốn cùng cô đôi co.
"Tĩnh Như còn chưa đủ mất mặt à?" Ông cụ Lâm tuy già nhưng lời nói ra vẫn rất có trọng lượng, Lâm Tĩnh Như vừa nghe thấy lập tức đứng lại.
"Tĩnh Như chuyện hôm nay nếu cháu không giải thích rõ ràng đừng trách ông, cũng đừng nghĩ dối trá ở đây ông có cách để biết tất cả mọi chuyện đấy."
Ông Lâm Trạch nãy giờ vẫn luôn im lặng, mấy người kia đi rồi mới lên tiếng. Việc ồn ào hôm nay ông nhất định phải làm rõ, mặt mũi nhà họ Lâm vì đứa cháu này mất sạch rồi.
"Cận Nam đỡ ông." Ông Lâm Trạch phát tia lạnh lẽo nhìn Từ Vũ Hằng, giơ tay gọi Phó Cận Nam đỡ mình, không muốn tham gia buổi lễ thị phi này nữa.
"Cận Nam cháu thấy thế nào." Ông Lâm Trạch ngồi trong xe, đưa tay lên xoa hai bên thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng mấp máy hỏi.
Qua lời của Tô Thiển anh nghe hiểu một số vấn đề, trái đất này thật sự quá nhỏ bé rồi, người đàn ông cùng cô ấy kết hôn nay lại đi lấy em họ anh.
Phó Cận Nam không biết nên nói với ông nội thể nào, sợ ông nghe được tức giận mà phát bệnh: "Cháu bảo người đi điều tra."