Lúc đi ngang qua anh, vì ăn vận kín đáo vận nhìn dứt khoát đến cả anh và Oán Phục Nghiên cũng chẳng nhìn ra. Thôi chẳng sao, họ sao phải nhớ tới mình - Diệp Thiễu Ngưng thầm nghĩ trong đầu. Nhưng khống, họ chẳng phải quên hoàn toàn mà là chưa nhận ra, vì sau khi cô đi qua thì họ đã quay lại nhìn, thấy quen quen mà không biết là ai cả.
…
Tại phòng hiệu trưởng.
*Cốc cốc* cô giáo đi cạnh cô khẽ gõ cửa, khi hiệu trưởng đáp lại thì mới dẫn cô vào rồi rời đi để làm công việc của mình. Thiễu Ngưng đi vào bên trong, ngồi ở chiếc ghế sofa đối diện của hiệu trưởng dành cho khách một vài phút để ông kiểm tra lại một số giấy tờ cho Nhiêu Nhiêu. Trong vài phút ngắn ngủi đó cô đã kịp liếc qua căn phòng hiệu trưởng đầy những thành tích của nhà trường đạt được và thầm vui trong lòng vì đã chọn được một ngôi trường có nền giáo dục tốt cho con gái bé bỏng.
‘’Đây đậy, Diệp Ngọc Nhiêu. Xong hết rồi nhé, tôi nhầm với… ’’ - tìm được thông tin của Ngọc Nhiêu thì vội vàng nói. Lúc ông ngước lên muốn đưa thông tin của cô kiểm tra thì cả hai đều nhìn nhau một hồi mà không nói gì. Hóa ra là người quen.
‘’Trời trời, tưởng ai hóa ra là Tiểu Ngưng, bạn học của thằng Phong nhà bác.’’
‘’Cháu cũng không nhận ra luôn ý ạ. Dạo trước cháu tưởng bác làm về kinh doanh mà nhỉ? Bác đổi nghề sao ạ?’’
‘’À à, già rồi làm mấy việc đó áp lực lắm. Bác không chịu nổi, thằng Phong nó gánh cho Đông Thị là được. Bác á, giờ làm ở mấy chỗ như này, đôi khi nhìn đám trẻ con cũng như là thêm được vài năm sống với trần đời rồi.’’
‘’Ôi dào, bác cứ nói quá. Biết đâu lại thêm cô em cho A Phong chứ đùa.’’
‘’Thôi thôi, bác gái cũng còn trẻ đâu cháu. Mà, đây là con gái cháu à.’’
‘’Vâng ạ, cháu tìm hiểu thấy trường khá tốt nên cho con bé theo học, không ngờ bác Đông là hiệu trưởng luôn ý ạ.’’
‘’Tìm hiểu chưa kĩ đấy nhá. Mà bác nói cho cháu nghe, có bác ở đây không ai dám động vào một sợi tóc của con gái cháu. Có bác bảo kê lo gì.’’
‘’À, cái Nhiêu Nhiêu nhà cháu không cần bảo vệ đâu bác. Ngược lại ý, bác nhớ bảo vệ mấy em học sinh khác đấy.’’
‘’Vì sao, không phải con gái sinh ra để bảo vệ trở che à. Cháu cứ làm quá.’’
Thiễu Ngưng cạnh đó chỉ biết cười trong sự ngại ngùng, chẳng biết nên giải thích sao cho ông bác ước bao năm vẫn không có một cô con gái này cả. Thôi thì lý thuyết không hiểu thì ta áp dụng luôn, trước sau mà chả hiểu.
Vì công việc đã xong, như bác Đông nói là do nhà trường nhầm thủ tục nhập học của Nhiêu Nhiêu với em học sinh khác lên mới có sự nhầm lẫn mà mời cô đến để làm nốt thủ tục. Nghĩ bụng là sự nhầm lẫn bình thường, chẳng nghĩ gì nhiều cô liền xin phép trở về để thử vai cho vai diễn đầu tiên từ khi cô về nước, muốn chạm tới ước mơ ảnh hậu thì cô còn phải cố gắng nhiều.
Đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô lại đụng mặt Sở Đãng Nhân và Oán Phục Nghiên đi tới, bên cạnh là giáo viên ban nãy dẫn cô tới, miệng cô ấy không ngừng xin lỗi điều gì đó rất tha thiết bằng một khuôn mặt ngượng ngùng và bất lực.
‘’Sở Chước Nhiên sẽ có giấy tờ ngay ạ, là lỗi của chúng tôi. Mong rằng Sở thiếu và Oán tiểu thư có thể bỏ… ‘’
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!