Mỗi lúc như vậy thì cô bé lại ôm chú gấu lớn của mình vào lòng rồi cuộn tròn đi ngủ. Đây là thứ duy nhất mà Thiễu Ngưng để lại ở nhà họ Sở, Chước Nhiên nâng niu, trân trọng nó như mẹ của mình, không cho bất kì ai đụng chạm hay làm tổn hại đến chú gấu bông của mình.
…
Kế hoạch bám riết của Sở Thuần Sương quả nhiên đã có hiệu quả. Mấy ngày này cô và anh nói chuyện đã thoải mái hơn, mọi người cũng gần gũi với nhau hơn rất nhiều. Cũng là bước tiến lớn trong kế hoạch của Thuần Sương. Nhưng giờ anh lại bị xao nhãng bởi một câu hỏi ‘’Có lên hỏi về chuyện sinh con năm đó của cô không?’’ Đây vốn là điều anh muốn hỏi nhất, muốn nhận nhất hơn tất cả. Nhưng mãi mới có thể nói chuyện được với nhau, nếu cô có lỡ giận thì anh phải làm sao?
‘’Hửm? Anh không muốn uống trà sữa nóng sao?’’
‘’À… à. có chứ. Chỉ là… ‘’ Thấy Sở Đãng Nhân có điều ngập ngừng muốn nói, cô liền bảo Ngọc Nhiêu và Chước Nhiên ngồi đợi cả hai một chút, còn mình thì tiến tới hỏi thăm tình hình của anh.
‘’Sao thế?’’
‘’Có lời muốn nói mà không nói được thôi. Không biết làm sao ấy.’’
‘’Thì cứ nói thẳng với họ là được, sao phải vòng vo thế. Em tưởng đó sẽ luôn là cách anh chọn?’’
‘’Không dễ gì đâu, người này là một đối tác lớn. Cực cực cực kì lớn đối với anh luôn.’’
‘’Cứ thử đi.’’ - Cô tích cực khích lệ.
Anh dù vẫn còn vướng bận trong lòng nhưng dường như vân vẫn quyết định nói. Miệng đã mấp máy mấy lần muốn hỏi mà vẫn ngượng ngừng. Song lấy một hơi mà hỏi cô.
‘’Nhiêu Nhiêu có phải con gái của anh không?’’ Đùng một cái, câu hỏi của anh như tiếng sét trời đánh ngang tai của cô. Sững người ra với câu hỏi đó một hồi, rồi cô hỏi lại một lần nữa.
‘’Sao anh lại hỏi thế?’’ Cô trầm giọng hỏi.
‘’Tại… tại anh thấy… ‘’ Chẳng đợi anh nói hết, cô một mạch tiến đến chỗ con gái rồi dẫn cô bé đi, không quên để lại cho anh một câu ‘’Đó là điều không thể nào, đừng gieo lắm mộng tưởng. Nếu muốn cố ý tiếp cận mẹ con tôi vì lý do khác thì đừng hòng mơ tưởng. Về mà lo cho con gái của anh đi.’’
Đưa Ngọc Nhiêu lên xe, cô chạy một mạch về nhà luôn trước sự ngỡ ngàng của cả ba người, Ngọc Nhiêu và Chước Nhiên đang nói chuyện chẳng hiểu gì thì tự dưng Ngọc Nhiêu bị kéo về.
‘’Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?’’
‘’Về sau con đừng có qua lại với Sở Đãng Nhân.’’
‘’Chú Sở? Mẹ và chú Sở giận nhau sao?’’
‘’Con chỉ cần nghe lời mẹ là được.’’ Cô càng nghĩ càng bực mình, lại nghĩ đến mấy ngày này gần gũi với anh như thế. Có lẽ nào những điều anh làm chỉ muốn tra xem Nhiêu Nhiêu có phải con gái mình không? Và đang lợi dụng hai mẹ con cô sao?
Đang lúc căng thẳng thì chuông điện thoại Thiễu Ngưng reo lên một hồi, vì đang trên đường nên không tiện nghe. Mãi tới lúc đứng đợi đèn đỏ thì mới mở ra nghe máy.
‘’Alo, chị à?’’
‘’Ngưng Nhi, chị và chồng có việc đi gấp, gấp lắm luôn ấy. Chị gửi Thanh Âm đến, em chăm con bé giúp chị mấy ngày nhé?’’
‘’À được được, nhưng con bé đâu?’’
‘’Xuống rồi, con bé vừa xuống máy bay cùng bảo mẫu đấy, em cứ tới cửa sân bay là thấy liền.’’
‘’Vâng, em tới ngay.’’ Cúp điện thoại, cô vội quay xe một phát bốc lửa, nhìn phát là thấy kiểu dân chơi không ngán một ai, khiến Ngọc Nhiêu ngồi bên cạnh cũng toát mồ hôi hột. Thầm cảm ơn chị họ tự dưng tới đây chơi, đã hạ nhiệt nhiệt cho bầu không khí căng thẳng này.
Một lúc sau khi tới sân bay thì quả nhiên đã thấy Thanh Âm ra, nghe nói ban nãy bị thất lạc đồ đặc nhưng may mắn đã tìm được nên mới mất thời gian như vậy. Có mấy tháng không gặp mà nhìn vẻ mặt vui mừng của hai chị em cứ như xa cách mấy năm chưa được gặp không bằng.
Cô thở dài, dù gì cũng tại trước kia luôn quấn với nhau như hình với bóng mà.
‘’Âm Âm, cha mẹ con có việc đột xuất gì thế mà gửi con về đột ngột vây?’’
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!