Nhờ cái bản tính lanh lợi của Nhiêu Nhiêu nên Thiễu Ngưng không hề nghi ngờ gì về việc cô bé và Sở Đãng Nhân từ trước. Cô bé cũng biết giữ lời hứa chứ, mà nói ra rồi chẳng phải tự ném bánh ngọt yêu thích trên tay đi sao? Thế rồi trong lúc đợi đồ ăn thì cả Ngọc Nhiêu và Chước Nhien đều nói chuyện rôm rả, còn cô và Đãng Nhân lại tự nói dối rằng có công việc đột xuất nên phải xử lý gấp, nhưng căn bản là ngại chẳng biết nói gì.
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo lên ‘’Đãng Nhân, anh nói gì đi chứ. Ngồi không như vậy thì sao có tiến triển được.’’ Thuần Sương đã núp cạnh đó, thấy mãi hai người không nói chuyện gì lbo lắng mà phải gọi điện để xác nhận tình hình từ anh, xem xem mọi thứ có ổn hay không, hay chính là của cô có đạt hay không.
‘Thì thầm nhỏ với Thuần Sương qua điện thoại, anh nói: ‘’Trời ơi, nó khó hơn anh tưởng bé con à. Ngại muốn chết, hơn cái thời anh tán tỉnh Thiễu Ngưng ấy. Giáo sư Sở hãy chỉ giáo tại hạ đi.’’ Anh bối rối hỏi em họ, chính anh cũng không biết rằng, sau 5 năm sống giả dối, tự lừa mình mà anh cho rằng bản thân đã rất giỏi bây giờ lại không biết gì về tình yêu. Cũng vì vậy mà anh đã tham gia khóa học truy thê cấp tốc giảm giá 30% của cô giáo Sương.
‘’Hmm… anh cứ dựa vào tình huống mà bắt chuyện. Áp dụng công thức là ra ý mà, không phải anh cũng từng nói vậy sao?’’ Nói xong thì cúp máy luôn, bỏ lại anh cùng gương mặt hoang mang cực độ. Rồi giờ làm sao? Phải làm thế nào? Nói sao cho chuẩn, cho cô ấy thấy được nỗi lòng mình?
Trong mắt hai đứa trẻ, cô và anh là những người bạn học cũ, đáng lý ra là phải ríu rít ôn lại chuyện xưa chứ, sao lại im lặng như người xa lạ thế? Kéo Ngọc Nhiêu ra một góc khi hai người không chú ý, Chước Nhiên nói: ‘’Phải làm sao để hai người họ nói chuyện chứ, im như vậy mình cũng lo theo. Ê này, cậu có trò gì chơi không, trò nào vui vui ý.’’
‘’Mà tớ không mang gì cả, hay chơi giải đố đi.’’
‘’Thôi vậy, được cái nào hay cái ấy.’’
Bàn chuyện trong hai đứa trẻ tiến tới cha và mẹ của mình nũng nịu đòi cả hai chơi cùng hai cô bé. Thương con, không nỡ để con buồn nên cả hai cũng gật gù đồng ý. Đây không phải trò chơi đoán đó bình thường, mà đã được hai bé con Chước Nhiên và Ngọc Nhiêu biến hóa khác đi, giúp hai người ôn lại kỷ niệm cũ, trùng hợp điều đó cũng trùng hợp với ý muốn của Sở Đãng Nhân.
‘’Lần đầu tiên cả hai người gặp nhau là bao giờ ạ? Mời mẹ trả lời, chú Sở kiểm tra.’’ Nhiêu Nhiêu nói.
Ngập ngừng một chút rồi cô cũng trả lời ‘’Một cơn mưa mùa Thu tầm tháng 9 của 10 năm về trước.’’
‘’Cô Diệp ơi, sao cô và cha con tới lớp 11 mới quen nhau vậy ạ? Thế trước đó hai người không quen biết nhau sao?’’
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!