Đi ra ngoài, vì giận dữ nên Thuần Sương đã tỏ thái độ bằng cách đóng cánh cửa phòng lớn, tạo ra tiếng động, gây sự chú ý với mọi người bên trong. Cũng vì vậy mà Sở phu nhân càng được đà nói tới.
‘’Đấy, con cứ chiều con bé Sương. Với cái tính nết này ra ngoài ai cưới nó, rồi tính làm xấu mặt nhà họ Sở à?’’ Bà bực bội trong người ngồi xuống ghế sofa cạnh đó, Phục Nghiên thấy vậy thì liền vội vàng ra rót nước vào xoa bóp nên càng được bà khen hơn.
‘’Mẹ cứ đấu khấu với em ấy như thế thì sao em ấy dừng được. Hơn nữa, đừng bắt con bé làm những điều vô nghĩa. Chẳng ai muốn vậy đâu, kể cả người mẹ chon.’’ Nghe anh nói vậy cô ta cũng vội vàng đáp một cách rụt rè ‘’Con… ‘’
‘’Đừng có quá đáng, ta nuôi con khôn lớn không phải để có người đấu khẩu về già. Hơn nữa, Nghiên Nhi, con bé tốt hơn ai đó cũ của con là được.’’ Nghe bà nói xong, Sở Đãng Nhân trực tiếp ném ly nước của mình xuống đất, khiến cả bà ta và Oán Phục Nghiên đều giật mình, lòng nảy sinh lo sợ.
‘’Đừng có nhắc về cô ấy. Con còn bình tĩnh ở đây nói những lời tử tế chính là đang dành cho mẹ một sự tôn trọng nhất định.’’
‘’Còn hôn nhân thì sao, đã 5 năm nay rồi, con định để con bé chờ đến bao giờ nữa.’’
‘’Không ai bắt cô ta chờ cả, không được thì thôi.’’ Nói xong thì liền cầm theo đồ của mình rời đi. Phục Nghiên thấy thế thì sà vào lòng Sở phu nhân mà òa khóc như một đưa trẻ, tự trách bản thân mới khiến bà và anh cãi nhau, tại cô nên anh mới tức giận như vậy. Tức trong lòng nhưng không dám nói ra, từ đây, bà đã nảy sinh một kế hoạch mới.
…
Ngoài phòng khách.
Vừa thấy Sở Đãng Nhân bước ra thì Thuần Sương liền chạy tới hỏi han, nhưng anh không nói gì nhiều và bảo cô vào phòng làm việc của mình và nói chuyện. Biết ban nãy mình ăn nói không phù hợp với vai vế, có phần sai nên cô đã nhận ra và cũng thấy ăn năn, day dứt trong lòng.
Vào phòng làm việc, anh đóng cửa lại, không gian tĩnh mịch không một tiếng nói, âm u đến lạ thường thật khiến người ta có đôi phần sợ hãi trong thâm tâm. Anh chỉ hỏi, cô có biết mình sai ở đâu không?
‘’Em… em biết sai rồi. Đáng lẽ em không nên ăn nói bồng bột và chua chát như vậy, khiến cho mọi người khó xử, ảnh hưởng đến chị Thiễu Ngưng.’’
‘’Em biết vậy là tốt.’’
‘’Nhưng, em không can tâm.Không can tâm nhìn anh và người phụ nữ tâm cơ kia thành đôi. Rõ ràng còn hi vọng, vì sao không theo đuổi nó đến cùng?’’
‘’Điều người kinh doanh cần nhớ. Xác suất thấp, thành công không cao thì không có lý nào mà đi bỏ tiền vào những thứ vô bổ cả. Anh tưởng em hiểu rồi?’’
‘’Đi ngược định lý. Đôi khi sự phá cách lại tạo nên thành công mà. Hay căn bản là anh hèn nhát, không dám theo đuổi lại chị Thiễu Ngưng?’’ Hai từ ‘hèn nhát’ liền xoáy vào tâm Sở Đãng Nhân một vết thương lớn, thì đúng rồi, đó là tim đen, chính là điểm yếu của anh.
‘’Nhưng cô ấy đã có hôn ước?’’
‘’Không có gì là không thể cả. Anh chắc chắn 100% rằng chị ấy thật sự yêu Phụng Kiêu Duẫn sao?’’
‘’Anh… ’’
‘’Em không thể nói với anh như vậy mãi được. Sở Đãng Nhân, anh phải biết bản thân cần gì, muốn gì, đầu óc lạnh lẽo và quyết đoán của sói xám của anh đâu? Đừng bao giờ giam mình ở vùng an toàn, anh sẽ không thể nào biết trước được mình sẽ làm được gì lớn lao đâu.’’
Nói ra hết những điều muốn nói thì Sở Thuần Sương cũng nhất quyết quay đi luôn, trước khi đi, cô để lại một lá thư được bảo bọc kĩ càng và có con dấu độc quyền mà anh làm cho Thiễu Ngưng. Thấy em gái mình đã đi, anh mới tới gần và mở phong thư ra. Nhìn tổng quát thì có vẻ là thứ khá cũ, song thì vẫn có những nét chứng minh rằng nó được bảo quản rất tốt.
▪Trích từ lá thư.
- Gửi em, Thuần Sương, em gái thân yêu của chị.