Kiều An ngồi bên bàn ăn lạnh lẽo, trong lòng không khỏi những xót xa.
Hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều món anh thích nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô chỉ có tiếng kim đồng hô kêu tích tắc.
21h, anh về trong bộ dạng say khướt, hơi men nồng nặc.
Kiều An muốn chạy lại đỡ anh, bỗng bàn chân cô khựng lại như có người kéo giữ.
" Trần Kiều An, đồ xấu xa"
" Cô... cô... cô không biết cô đáng ghét đến thế nào đâu"
Nói rồi anh lảo đảo bước về phòng mặc cho cô vẫn ngây ngốc tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, cô chấn an lại bản thân, lau những giọt nước mắt còn vương trên má, đi thu dọn đồ ăn rồi trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường cô không thể ngủ được. Nhắm mắt lại cô lại thấy hình dáng anh cùng những lời lẽ chói tai khi ấy. Bất giác nước mắt cô lại rơi, từng giọt, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má.
Ngoài trời, một màu đen u ám, gió thổi rít từng cơn, cây cối nghiêng ngả từng đợt, mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa lạnh buốt như chính tâm hồn cô lúc này vậy.
Cô cảm thấy bản thân mình ngày càng nhu nhược. Mỗi lần anh chỉ trích cô, cô cũng chỉ biết im lặng. Ngay như lúc này, đến khóc cô cũng k dám khóc to, chỉ biết cắn chặt môi nuốt những tiếng nấc nghẹn vào trong lòng. Chỉ vì sợ anh tỉnh giấc.
Kiều An và Phương Minh Trung kết hôn đã 2 năm nay. Trong những ngày làm vợ anh, bản thân cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình.
Thế nhưng mọi cố gắng của cô chỉ đổi lại được sự thờ ơ, chán ghét của Phương Minh Trung.
Khi họ kết hôn, có lẽ chỉ mình cô thấy hạnh phúc, khi đó cô còn mơ mộng về một mái ấm gia đình với tiếng cười của anh của cô của lũ trẻ.
Cô không hay biết anh cưới cô chỉ vì gia đình thúc ép. Anh luôn coi cô như cục nợ, chỉ muốn đá cô ra khỏi cuộc đời mình.
Kiều An khóc rất nhiều rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Đánh thức cô là những tia nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ. Có lẽ sau 1 đêm mưa giữa mùa hè đầy oi ả hoa lá cũng tươi tốt hơn.
Thêm những tia nắng ban mai làm cho khung cảnh ngoài cửa sổ thêm phần cuốn hút.
Kiều An uể oải mở mắt, ánh mắt cô vươn theo từng tia nắng thưởng thức vẻ đẹp bên ngoài.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cô lao vội vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong lại nhanh chân hướng về phía bếp.
Hôm qua anh đã uống nhiều như vậy, ngay cả khí chất anh tuấn hằng ngày cũng bị hơi men quật đổ. Cô muốn nấu cho anh chút đồ ăn nhẹ, dạ dày anh không được tốt, nếu không ăn gì hẳn sẽ rất khó chịu.
20 phút sau, mùi thơm từ bát súp toả ra khắp căn bếp, Kiều An hài lòng nở 1 nụ cười xinh đẹp. Cô tháo tạp dề rồi lên đánh thức anh dậy.
Người như Phương Minh trung không có khái niệm ngủ nướng nhưng bữa tiệc rượu tối qua đã đánh ngục anh thật sự.
Trong phòng ngủ, thái độ của người phụ nữ mềm mỏng, ân cần bao nhiêu thì người đàn ông lại cáu kỉnh bấy nhiêu, anh bực dọc phun ra 2 chữ " phiền phức".
Cuối cùng sau 15 phút, Phương Minh Trung cũng có mặt ở bàn ăn.
Không khí tràn đậy sự lạnh lẽo, 2 người cứ lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu nào.
Phương Minh Trung vẫn còn bực dọc không muốn nói câu gì. Kiều An vốn rụt rè lại thêm chuyện tối qua, cô sợ chọc giận anh nên cũng k dám nói chỉ lặng lẽ ăn thi thoảng lại nhìn trộm anh để đánh giá biểu cảm.
Khi Kiều An đang rửa chén bát thì Phương Minh Trung nhàn nhạt nói: " ông, bà gọi về ăn cơm"
Kiều An còn chưa kịp đáp lời thì anh nói tiếp: " cô có 30 phút chuẩn bị".
Nghe đến đây Kiều An bắt đầu nhanh tay nhanh chân thu dọn rồi về phòng thay đồ.
Cô không trang điểm, chỉ tô thêm chút son, chải lại mái tóc dài sau đó lựa 1 chiếc váy màu hồng phấn.
Lúc này nhìn cô gái có làn da trắng, ngũ quan tinh tế, thân hình mảnh mai tạo cho người ta 1 cảm giác thân thiện, thuần khiết.
Bíp...bíp...bíppppppppp
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Kiều An giật mình vội cầm theo túi xách chạy xuống.
Cô biết chắc chắn Phương Minh Trung đang giục mình. Trước giờ anh luôn có tác phong nhanh nhen, dù là trong công việc hay sinh hoạt anh đều không muốn lãng phí thời gian. Để anh chờ đợi không khác gì mang trọng tội vào thân mà.
" Cô ngủ trên đó luôn sao"
" Hay đợi tôi phải lên rước xuống nữa"
Giọng Phương Minh Trung bực tức quát lên. Có lẽ từ tối qua đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy nóng mắt với cô.
" Em... em xin lỗi."
Vừa ngồi vào xe đã bị mắng, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng cài dây an toàn vào.
Phương Minh Trung bực bội nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đắt đỏ nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập trên đường phố.
Không khí lại trở lên lạnh lẽo. Một người chăm chú lái xe, 1 người lặng lẽ nhìn qua cửa kính.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người đi lại cũng nhộn nhịp hơn. Qua lớp kính xe, ánh mắt Kiều An chứa đựng 1 tia khao khát. Cô khao khát được yêu thương như những người phụ nữ khác.