Chương 287: Chắc cái này đắt lắm nhỉ?
Vũ Linh Đan thở dài lắc đầu. Xem ra bà vẫn chưa biết lực sát thương khuôn mặt tươi cười của mình. Suy cho cùng thì không ai muốn đối mặt với một khuôn mặt luôn sầu khổ, thế nên Vũ Linh Đan không nhịn được nhắc lại: “Cho nên mẹ nên cười nhiều hơn, vậy mới có thể khiến chú Bùi si mê mẹ.”
“Con bé hư này, bắt đầu đùa giỡn mẹ đấy à!” Trần Tuyết Nhung mới nhận ra mình bị con gái lừa, nhất thời vừa hờn dỗi vừa tức giận, giả vờ cố ý muốn đánh Vũ Linh Đan, ngược lại bị Vũ Linh Đan né tránh.
Hai mẹ con đùa giỡn một lúc, Trần Tuyết Nhung cũng tháo vòng cổ xuống, đây là nguyên bộ, kim cương chói mắt khiến trái tim Vũ Linh Đan như nhỏ máu.
“Chắc cái này đắt lắm nhỉ?” Vũ Linh Đan không nhịn được nói.
“Đắt đến mấy thì cũng không đắt bằng con. Con là đứa con gái quý giá nhất của mẹ, cho dù là châu báu đắt nhất trên thế gian cũng không thể sánh bằng con.” Trần Tuyết Nhung oán trách nhìn Vũ Linh Đan, sau đó nói.
Vũ Linh Đan không nhịn được xoa tay. Trần Tuyết Nhung hỏi cô sao vậy, Vũ Linh Đan nói thẳng: “Con hơi nổi da gà.”
“Con bé này!” Trần Tuyết Nhung nhẹ nhàng vỗ lên trán Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan không nhịn được cười he he, sau đó vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Thấy Trần Tuyết Nhung còn đang gấp chăn cho mình, dường như cô chỉ từng thấy Nguyễn Kim Thanh làm như vậy cho Vũ Hải Yến, khi đó cô không để ý, chỉ cho rằng Vũ Hải Yến làm cành vàng lá ngọc quen rồi. Bây giờ chuyện tương tự xảy ra với mình, cô lại cảm thấy sống mũi cay xè, trái tim cũng đau nhói. Cô dụi mắt, lại nhanh chóng tắm bằng nước lạnh.
Ban đầu khi nghe Trần Tuyết Nhung nói mình là báu vật duy nhất của bà ấy, Vũ Linh Đan đã không nhịn được muốn khóc. Có lẽ cả đời cô chưa từng cảm nhận được quá nhiều tình yêu nên cô không biết mình nên đáp lại tình yêu của người khác như thế nào. Trong cảnh tượng dịu dàng này, cô chỉ có thể dùng những câu nói bông đùa để giảm bớt sự xấu hổ của mình.
“Vũ Linh Đan, mày thật vô dụng.” Vũ Linh Đan soi gương, không nhịn được tự giễu. Mới có chút yêu thương mà đã khiến mày không nhịn được muốn bỏ trốn.
“Đúng là vô dụng.” Vũ Linh Đan thì thào. Cô không nhịn được hít mũi, cảm xúc càng ngày càng nặng nề. Mãi đến khi giọng nói dịu dàng của Trần Tuyết Nhung vang lên từ bên ngoài, cô mới nhanh chóng dùng nước lạnh vỗ mặt, cười đi ra ngoài.
“Kim cương đẹp ghê.” Vừa đi ra, Vũ Linh Đan bắt đầu cười nói. Cười được một lát, cô không nhịn được mắng mình vô dụng, nếu không nói đùa để dời sự chú ý của mình thì chắc cô sẽ bật khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!