Chương 244: Không có gì đẹp đâu mà xem
Sao trước đây lúc ở cùng nhau anh lại không phát hiện ra Vũ Linh Đan có trình độ triết học cao như vậy, bây giờ nghĩ lại xem ra là do anh suy nghĩ nhiều rồi.
Trương Thiên Thành gật đầu, nếu Vũ Linh Đan không thèm để ý vậy anh cũng không cần quan tâm làm gì.
Chỉ là ngay cả anh cũng không nhận ra trong khoảng thời gian gần đây, khi anh và Vũ Linh Đan qua lại với nhau, bản thân anh đã nhiều lần vô ý thỏa hiệp với Vũ Linh Đan.
Càng đáng sợ hơn chính là bản thân anh lại không hề có chút cảm giác không thích hợp nào.
“Được rồi, hôm nay coi như là tôi làm chuyện thừa, USB cứ để ở đây, khi nào cô rảnh thì xem đi.”
Trương Thiên Thành nói xong thì phóng khoáng quay lưng rời đi.
Vũ Linh Đan liếc nhìn USB trên bàn, cũng không thèm nghĩ nhiều cứ thế cất nó vào ngăn kéo, cô nghĩ đợi bản thân rảnh rỗi rồi xem sau cũng được.
Cửa vừa mở ra thì âm thanh ồn ào của bên ngoài lại truyền tới.
Vũ Linh Đan nhanh chóng đi ra ngoài thì nhìn thấy Ngô Trường Sinh, người đã bất tỉnh trước đó giờ đang nằm ở cổng, tiếng xe cấp cứu từ xa vọng lại.
Vũ Linh Đan kinh ngạc che miệng lại, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của người đàn ông kia, cô còn tưởng Ngô Trường Sinh đã bị đưa đi bệnh viện từ lâu rồi, không ngờ người này vẫn còn ở đây.
Trương Thiên Thành nhìn thời gian, khuôn mặt vô cảm nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tiễn đi đi.”
Lúc này chuyện vẫn chưa kết thúc, Trương Thiên Thành đứng trong đám đông đột nhiên hỏi một câu: “Trước đó còn ai nghĩ rằng Giám đốc Đan là loại người kia, có gan đứng ra nhận hay không?”
Trong phút chốc, đám người nhao nhao lui về phía sau, ai cũng cúi đầu không dám lên tiếng.
Mặc dù người đàn ông nằm trước mặt bê bết máu, không nhìn rõ mặt mày nhưng trước đó đã có người nhìn thấy Giám đốc bộ phận công trình vào phòng tìm Vũ Linh Đan, nhưng đi vào đã lâu mà chưa thấy người đi ra.
Rõ ràng là mọi người đã đoán ra thân phận của Ngô Trường Sinh.
Giết gà dọa khỉ, giờ còn có ác ma Trương Thiên Thành ở đây, ai dám ra mặt nữa chứ.
Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Không phải hôm qua lúc phỏng vấn có rất nhiều người đứng ra à, sao thế, hôm nay lá gan nhỏ đi à?”
“Không cần hỏi nữa, sáng nay tôi đến thì mấy người trả lời phỏng vấn đã biến mất rồi.”