Chương 171: Con xin lỗi
Nhưng thái độ của bố…
Cho thấy ông vẫn thương Trương Thiên Thành, vẫn lặng lẽ bảo vệ Trương Thiên Thành.
Trương Đức Phú siết chặt nắm đấm, trong lòng như bị người ta đâm mạnh một đao, cậu ta cắn răng, gằn từng chữ một: “Vậy thì con thà không cần người anh này.”
“Hồ đồ, đều là người nhà họ Trương cả, bố không cho phép con nói những lời như vậy nữa.”
Trương Chính Hiền quát lớn, trong hành lang yên lặng hơn rất nhiều.
Trương Đức Phú ngày xưa rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ ngỗ nghịch với Trương Chính Hiền, nhưng giờ cậu ta lại kích động, lớn tiếng la to: “Anh cả có xem mình là người nhà họ Trương không, hay đây chỉ là mong muốn đơn phương từ bố thôi?”
“Bốp!”
Trương Chính Hiền tát một tát vào mặt Trương Đức Phú, sau đó ông giận đến run tay, mũi thở phập phồng: “Thằng chó chết, con nói bậy thêm một câu nữa thì đừng mong quay về.”
Dương Thanh My lao tới, sốt sắng, ôm lấy con trai mình.
Trương Đức Phú ôm lấy bên mặt bị đánh, đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ và mờ mịt, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một nụ cười gằn.
Đây là nỗi khổ mà bố cậu luôn bảo vệ, cuối cùng vẫn vì Trương Thiên Thành mà tát mình một cái.