Chương 12: Loại rượu mạnh nhất
“Vậy sao?”
Trương Thiên Thành chẳng hề uống ly rượu mà Huỳnh Nam An đã rót, anh giơ tay cầm lấy ly rượu mà Huỳnh Nam An đã rót lúc nãy cho Vũ Linh Đan đặt ở trước mặt và quan sát kĩ càng.
Bờ lưng cong của Huỳnh Nam An trở nên thẳng tắp trong nháy mắt. Loại bột đấy rõ ràng là không màu không vị, chắc là Trương Thiên Thành không nhìn ra được cái gì đâu nhỉ.
“Tôi nghe nói, dạo gần đây trên các bàn rượu xuất hiện một loại thuốc kích dục không màu không vị. Loại thuốc này hòa trộn với rượu, không cần uống cạn ly cũng có thể khiến một người đàn ông ngàn ly không say phải ngã gục. Tôi vẫn chưa thưởng thức thử”
Giọng nói của Trương Thiên Thành trầm tĩnh vang lên.
Cho dù tâm lý có vững đến đâu, ở trước mặt Trương Thiên Thành, sắc mặt của Huỳnh Nam An cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Nhưng anh ta vẫn cố gắng gượng kiềm chế cảm xúc, chẳng nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành, không để lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của anh.
Trương Thiên Thành bị sao thế này.
Vô duyên vô cớ tham gia buổi tiệc thì không nói, còn muốn phá rối chuyện tốt của anh ta. Những sự việc giống như chuyện tiếp rượu như vậy chẳng phải đã thành quy tắc ngầm từ lâu rồi hay sao? Chẳng lẽ bởi vì người đó là Vũ Linh Đan?
Đầu óc Huỳnh Nam An suy nghĩ một hồi, cũng coi như đã hiểu được mọi việc. Chỉ e rằng hai người này tuy đã ly hôn nhưng cũng không hề cắt đứt mọi quan hệ như thế giới bên ngoài đồn đại. Suýt chút nữa thì cái tên Lý Đức Thủy này đã hại anh ta đến thê thảm rồi.
Huỳnh Nam An hung hăng liếc mắt một cái về phía người đã bỏ thuốc, bên trong ánh mắt chứa đựng sự cảnh cáo không cần nói thành lời. Người đó đã nhắm tịt mắt lại, hai tay siết chặt, không dám nhìn về phía bên đây thêm một lần nào nữa.
Bầu không khí đã đạt đến ngưỡng căng thẳng và áp bức chưa từng có. Chỉ có mỗi mình Trương Thiên Thành vẫn giống như người không có chuyện gì, thong dong thưởng thức rượu xong, thuận tay đẩy đến trước mặt Huỳnh Nam An và sau đó yên lặng nhìn chằm chằm anh ta.
Ý nghĩa của việc này, không cần nói cũng hiểu rõ. Vốn dĩ Huỳnh Nam An chẳng hề nghĩ đến việc sẽ ngụy biện, anh ta nhanh chóng nâng ly rượu lên uống cạn, cũng thuận tiện xóa bỏ hết mọi vết tích. Cuối cùng còn không quên nhân cơ hội lấy lòng Trương Thiên Thành một phen, anh ta cười híp mắt nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc, tôi kính anh”.
Trương Thiên Thành đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Vũ Linh Đan. Người phụ nữ ngu ngốc này đã bắt đầu lên cơn choáng váng ngay từ khoảnh khắc anh bước vào. Đến bây giờ, ngoại trừ hơi thở nặng nề ra thì chẳng còn bất kì động thái nào khác nữa.
Nếu như anh đến muộn một chút, chỉ sợ rằng người phụ nữ ngốc này đã dính phải bẫy rồi.
Trương Thiên Thành vươn tay đỡ lấy Vũ Linh Đan, thô bạo ôm ngang người cô vào trong ngực, ánh mắt chẳng hề có một tia thương xót nào. Thậm chí còn bởi vì mùi rượu mà lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Công ty chúng ta trước giờ đều dựa vào năng lực mà làm ăn. Về sau, những bữa tiệc rượu không cần thiết như thế này đừng để tôi phát hiện thêm nữa”
Trước khi Trương Thiên Thành ra khỏi cửa, anh còn dặn dò một câu mà chẳng hề ngẩng đầu lại. Vốn dĩ những người ở sau lưng đã thở phào một hơi nhưng lại giật thót tim thêm một lần nữa, bọn họ cúi đầu nhanh chóng gật lia lịa và tiếng “vâng” không ngừng vang lên.
“Hôm nay tổng giám đốc bị sao thế nhỉ, tâm trạng hơi khác thường đấy. Theo như tôi biết thì trước đây mấy cái tình huống kiểu này chẳng phải là anh ấy cũng biết hết hay sao? Anh ấy can thiệp vào như vậy, sau này làm sao mà chúng ta mở rộng công việc được đây.”
khác.”
“Thì đó, tôi thấy là sau này chúng ta vẫn cứ cẩn thận một chút, tiệc tùng không được thì đổi thành cái
Não bộ Lý Đức Thủy linh hoạt nhạy bén, thân là giám đốc ngoại giao nên anh ta chẳng hề để tâm đến lời. nói của Trương Thiên Thành. Anh ta cười híp mắt an ủi mọi người.
Huỳnh Nam An sầm mặt chẳng hề lên tiếng, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Thấy thế, đám người lũ lượt đứng dậy. Lý Đức Thủy chạy đuổi theo sau, sợ rằng có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo: “Giám đốc An, anh như vầy… Tuy rằng lần này không được, nhưng mà ngày nào chưa lấy được dự án thì cái cô Vũ Linh Đan đó vẫn phải có lúc đi cầu xin anh thôi.”
“Cái thứ khốn nạn!”
Huỳnh Nam An quay đầu lại hung hăng mắng một câu, ước gì được tát một phát lên mặt của tên ngu xuẩn này. Anh ta tức đến nỗi thở hổn hển, rồi lại vô cùng không cam lòng, nói: “Đến bây giờ mà anh vẫn chưa nhận ra à? Tuy rằng cái tên Trương Thiên Thành ấy đã ly hôn với Vũ Linh Đan rồi, nhưng vẫn chưa cắt đứt quan hệ. Uổng công thường ngày anh cũng khá là thông mình, sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận chút cho tôi”
Lý Đức Thủy bị mắng đến nỗi ngẩn người. Phản ứng lúc nãy của Trương Thiên Thành dĩ nhiên là anh ta đã có nhìn thấy, nhưng mà anh ta vẫn không hiểu nổi. Nếu đã ly hôn rồi, vậy thì tổng giám đốc đã chẳng còn quan hệ gì nữa cơ mà.
Vì thế anh ta tiếp tục nói: “Giám đốc An, anh nghe tôi nói. Việc này chúng ta đừng để tổng giám đốc biết. Vũ Linh Đan cũng đầu thể chạy ra ngoài rêu rao trắng trợn được chứ. Việc này cứ giao cho tôi xử lí đi.”
Thấy Lý Đức Thủy nói hùng hổ như thế, ý định từ bỏ lúc nãy của Huỳnh Nam An lại có thêm một tia hy vọng. Bên trong đầu lại hiện lên khuôn mặt mềm mại ửng hồng ấy một lần nữa, giống như là quả táo chín mọng, quyến rũ anh ta đến cắn một miếng.
Quả táo này chưa ăn được thì vẫn mãi là một khúc mắc trong lòng. “Tốt nhất là anh đừng có mà gây phiền phức cho tôi đấy”
Huỳnh Nam An phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, lửa giận cũng không còn lớn như lúc nãy nữa. Lý Đức Thủy nhanh chóng gật đầu, hướng mắt tiễn Huỳnh Nam An, nịnh nọt cười nói: “Miếng cơm của tôi là nhờ anh mà có, sao tôi dám gây thêm phiền phức cho anh được chứ!”.
Màn đêm cuối thu, những cơn gió mát mẻ dễ chịu.
Vũ Linh Đan chìm vào hôn mê chẳng bao lâu, cơ thể bắt đầu nóng lên, mắt còn đang nhắm mà đã cởi quần áo ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “nóng quá”.
Trương Thiên Thành cất bước nhanh hơn, thô bạo vứt cô vào trong xe. Trần Đức Bảo thấy thế nhanh chóng quay đầu nhưng lại nghe thấy Trương Thiên Thành nói: “Tôi lái xe đi bệnh viện, cậu tự bắt xe về đi.”
“Vâng.” Tuy rằng Trần Đức Bảo cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu rồi xuống xe.
Trương Thiên Thành vừa bước lên xe đã đạp ga lên mức cao nhất. Chiếc Maybach bay vút trong màn đêm như một âm hồn. Chiếc xe đột nhiên rẽ gấp, Vũ Linh Đan bị đụng và rời khỏi ghế ngồi. Trường Thiên Thành quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt thờ ơ suốt quãng đường.
“Dau!”
Sự lắc lư kịch liệt đã kích thích đến bao tử của Vũ Linh Đan. Vừa mới nói xong một chữ, rồi bỗng nhiên “ọe” một tiếng, ói hết cả ra ngoài.
Bỗng chốc, mùi rượu hòa lẫn với dịch vị dạ dày tràn ngập khắp cả khoang xe. Bao tử Trương Thiên Thành cũng cuồn cuộn, anh nhíu chặt chân mày.
Có ai mà không biết anh mắc chứng bệnh sạch sẽ chứ. Dám ói trong xe của anh, cô chắc chắn là người duy nhất.
Dĩ nhiên, anh cũng tuyệt đối sẽ không để có được yên ổn đầu.
Thắng gấp một cái, Trương Thiên Thành đậu chiếc Maybach bên lề đường. Cửa xe vừa mở ra, anh gắt gỏng nói:
“Xuống xe cho tôi!”
Từng cơn gió lạnh lùa vào trong, Vũ Linh Đan lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhưng đến cuối cùng vẫn gục xuống lần nữa.
Trương Thiên Thành không còn cách nào khác, ngó tới ngó lui vẫn không thấy một bóng người, chỉ đành ôm ngang người phụ nữ say quắc cần câu đi vào khách sạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!