Thua keo này ta bày keo khác.
Phong Tử bắt đầu mượn cớ làm ăn để Chẩm Lập Phong bận tối tăm mặt mày, còn thường xuyên để lại những dấu vết như có như không qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi.
Khăn tay lụa, đồng hồ bỏ túi, thậm chí còn để lại một lọ thuốc ức chế pheromone dành cho omega trên xe Chẩm Lập Phong.
Hắn nhận ra gã alpha Chẩm Lập Phong này chẳng thèm ngó ngàng gì đến những việc hắn làm, càng không có tâm tư suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng ý nghĩ của hắn đã chuyển từ "alpha trên đời này đều là kẻ bội tình bạc nghĩa" thành "không tin Chẩm Lập Phong và người yêu của anh sắt son bền chặt không thể chia rẽ".
Tựa như chỉ cần chuyện tình của họ tan vỡ là hắn đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi, đúng là người cũng như tên. (Phong Tử đồng âm với "điên")
Quả nhiên người thần kinh thô như Chẩm Lập Phong chỉ là số ít, bạn đời của anh thông minh hơn nhiều, chẳng bao lâu sau beta tên Vệ Tiêu kia đã tìm đến hắn.
Hai người họ giống nhau ở điểm toàn mặc đồ bình dân mua ở cửa hàng giá rẻ. Thậm chí Vệ Tiêu còn tỉnh bơ gọi một ly hồng trà chanh ở quán cà phê.
Cậu chẳng để ý gì đến sự thô bỉ và thể diện của mình mà ung dung bưng ly hồng trà chanh buồn cười kia lên uống một ngụm.
Thế mà khi ánh mắt Vệ Tiêu rơi vào người hắn, Phong Tử bỗng thấy hơi bất an.
Nhưng hắn lập tức dằn xuống cảm giác khác thường này rồi bắt đầu quen mồm nói láo, bịa ra một chuyện tình lãng mạn, trơ trẽn nói với Vệ Tiêu rằng mình yêu Chẩm Lập Phong cỡ nào, Chẩm Lập Phong cũng có biết bao điều muốn thổ lộ với hắn.
Cứ như tình cảm giữa họ là thuần khiết chân thành tha thiết nhất trên đời, còn Vệ Tiêu chính là kẻ ác chia cách đôi lứa vậy.
Hắn nói sinh động như thật, dường như chính mình cũng tin vào chuyện tình tuyệt mỹ vô song này.
Nói đến chỗ cao trào, Phong Tử còn nhập vai rơi lệ lã chã nhưng Vệ Tiêu vẫn bình chân như vại, thậm chí nghe Phong Tử khoa trương nói mấy câu yêu thương sùng bái kia còn thản nhiên mỉm cười.
Phong Tử rất muốn bảo cậu tỉnh ngộ đi, chồng cậu hoàn toàn không tốt vậy đâu!
Phong Tử không hiểu sao hai người này ai cũng chọc điên mình, hắn không nhịn được hỏi: "Anh nghe nhiều thế mà không có gì muốn nói sao?"
"Cậu thích anh ấy vì lịch lãm phong độ, cử chỉ phóng khoáng......" Vệ Tiêu tổng kết lại buổi diễn thuyết vừa rồi của hắn, "Đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Giám đốc Chẩm hấp dẫn thế cơ mà!"
"Nhưng thật ra đây đều là tiền mang lại cho anh ấy thôi." Vệ Tiêu cười nhạt, vẫn hờ hững như cũ, "Nếu anh ấy vẫn là người bán rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm như xưa thì cậu có yêu anh ấy không?"
Phong Tử không trả lời nhưng Vệ Tiêu lại nói tiếp.
"Sẽ không đâu." Beta có đôi mắt đẹp này tỏ ra vô cùng bình tĩnh, "Cái mà cậu yêu là bề ngoài láng lẫy chứ đâu phải anh ấy...... Thậm chí cậu hoàn toàn không hề yêu anh ấy mà chẳng qua chỉ thấy hiếu kỳ thôi."
Phong Tử không hiểu Vệ Tiêu nói gì nhưng Vệ Tiêu vẫn tỏ ra bình thản.
"Chắc đây không phải lần đầu cậu làm chuyện này đâu nhỉ, đào góc tường nhà người khác khiến cậu hả hê vậy sao? Nhìn cậu có vẻ sành sỏi lắm, nếu gặp người khác chắc hiệu quả sẽ cao hơn đấy...... Nhưng cậu cũng không tính sai đâu, có thể tôi và anh ấy sẽ phải ly thân một thời gian." Dường như Vệ Tiêu có thâm ý gì đó nhưng cuối cùng chỉ bưng ly lên uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy bỏ lại câu nói sau cùng, "Cậu nói đúng, trên đời này chẳng có gì không chia rẽ được cả......"