Đằng Dực nói xong thì vội vàng đi về phía bục giảng.
Có một ít nữ sinh trong lớp cũng dựa theo cô giáo Đới mà lớn mật vây quanh muốn chụp ảnh chung, Đằng Dực vừa đi lên phía trước đã nhanh chóng bị vây quanh.
Nguyễn Dư không ở lại, cô nhanh chóng từ cửa đi ra ngoài quẹo vào hàng hiên.
Trên sân thượng không có ai, chỉ có từng mảng ánh mặt trời đang chiếu trên mặt đất.
Nguyễn Dư nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Đằng Dực chính là ở chỗ này.
“Cá chép đỏ, cá chém xanh và lừa”, lúc ấy hình như là đọc bài vè đọc nhịu này. Nhanh quá, mới chớp mắt đã hơn hai tháng rồi.
Ai có thể nghĩ được, sau một lần đối mặt vội vàng như thế, hai người lại có nhiều giao thoa như vậy, thậm chí cô còn… thích hắn.
Nguyễn Dư tựa ở lan can, nhìn đám sinh viên tan học nói nói cười cười chạy ra từ giảng đường, tâm trạng phức tạp.
Cô vốn đã tưởng rằng đã tránh thoát tối hôm qua chẳng khác nào tránh được một hồi hạo kiếp, nhưng hiện tại xem ra, kiếp nạn dường như mới vừa bắt đầu, tiếp theo phải làm sao đây?
Ngả bài? Thừa nhận? Hay là tiếp tục trốn tránh?
Cho dù là lựa chọn kiểu gì thì kết quả cũng như nhau.
Cô căn bản không thể ở bên hắn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nguyễn Dư quay đầu, nhìn thấy Đằng Dực đang chạy chậm về phía cô.
Ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, hắn cũng rực rỡ chói mắt.
“Các bạn gái lớp em thật nhiệt tình.” Hắn cười đứng yên trước mặt Nguyễn Dư, thần thái sáng láng.
Nụ cười này cùng với thần thái này khiến cho Nguyễn Dư không hiểu sao mà cảm thấy khó chịu.
“Anh sẽ vì sự nhiệt tình ấy mà vui vẻ ư?”
“Cái gì?”
“Ý tôi là, một người được hoan nghênh như anh, lẽ ra phải sớm quen với việc được con gái theo đuổi mới đúng, vui vẻ đến mức ấy sao?”
Đằng Dực cảm thấy trong giọng nói của Nguyễn Dư có vị chua, đuôi lông mày giương lên.
“Đương nhiên không phải anh cảm thấy vui vì điều này.”
“Vậy anh đang vui cái gì?”
“Em”
Câu trả lời ngắn gọn mà vang dội.
Nguyễn Dư hoảng hốt, trong khoảnh khắc có vẻ như nhìn không hiểu được cảm xúc trong đáy mắt hắn.
Sau khi hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Dư cúi đầu trước.
“Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì?” Cô thay đổi chủ đề.
“Vì sao buổi sáng lặng lẽ rời đi?”
“Anh tới hỏi cái này sao?”
“Còn nữa.”