Hai người lên tầng trên.
“Ngày thường cậu nhảy thể loại gì?” Đằng Dực hỏi.
“Hiphop, tôi khá am hiểu Hiphop, nhưng tôi nhảy cả Breaking.”
“Vậy thì Hiphop đi!”
Giọng nói của hắn bình thản, lại mang theo một sự tự tin.
Hàn Tá ngay lập tức bị khơi dậy ý chí chiến đấu, tuy hắn biết năng lực của Đằng Dực rất mạnh, nhưng mà hắn cũng rất tin tưởng đối với năng lực Hiphop của mình. Trận này chưa chắc hắn đã thua bởi Đằng Dực.
Thải Hồng nghe thấy tiếng bước chân, chạy ra từ phòng luyện tập.
“Lão đại, anh tới rồi.”
Đằng Dực gật gật đầu, hỏi hắn: “Lâm San có ở đây không?”
“Có”
“Bảo cậu ta ra đây, hỗ trợ làm trọng tài một chút.”
“Sao thế, hai người muốn battle à?”
“Ừ”
Thải Hồng nhìn Hàn Tá, lại nhìn Đằng Dực.
“Vậy thì để em làm trọng tài cho hai người.” Thải Hồng đi đến bên cạnh Đằng Dực, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ là nghe thấy, “Lão đại, em thấy người này tới đây không có ý tốt, để em làm trọng tài, trong lúc quan trọng còn có thể thiên vị anh….”
Đằng Dực đè lại sau cổ Thải Hồng, véo mạnh một cái.
Thải Hồng bị đau đến nỗi la oai oái.
“Lão đại! Lão đại! Em sai rồi! Em xin lỗi được chưa!”
“Mau đi gọi Lâm Sam tới đây!”
“Được rồi, được rồi…” Thải Hồng vừa thoát thân, vừa chạy tới phòng luyện tập phía cuối hành lang gọi to, “Sam, Lão đại tìm anh!”
Lâm Sam nghe tiếng thì đi ra từ trong phòng luyện tập.
So với dáng vẻ lưu manh láu cá của Thải Hồng, Lâm Sam từ tướng mạo đến tính cách đều có vẻ rất trầm ổn.
“Đó là Lâm Sam.” Đằng Dực giới thiệu với Hàn Tá, “Á Quân trong cuộc thi đấu Hiphop của Liêu Thành, trọng tài đặc biệt được mời tại cuộc thi Street Dance dành cho sinh viên SuperK, cậu ta chắc chắn sẽ công bằng.”
“Hai chữ “công bằng” được Đằng Dực nhấn mạnh.
Hàn Tá đã nghe ra, ý của Đằng Dực là, yên tâm đi, chúng tôi sẽ không lấy đông hiếp ít đối với cậu.
“Chào anh, tên tôi là Hàn Tá.” Hàn Tá cười, chào hỏi với Lâm Sam
Lâm Sam vẻ mặt bình thường, gật đầu, sau đó xoay người đi tới phòng luyện tập của Đằng Dực.
“Cậu đừng để ý, cậu ta chính là người như thế,” Đằng Dực giải thích cho Lâm Sam.
“Đúng vậy, bình thường thì nhìn như bức tường, nhưng chỉ cần nhảy lên sẽ hoàn toàn thay đổi.” Thải Hồng ở bên cạnh bổ sung.
“Tôi không sao.” Hàn Tá vẫn cười.
Hắn đâu có để ý mấy thứ đó, những người này bình thường chính là cao thủ có tiếng, chỉ cần nhìn thấy người cũng đủ để hắn vui vẻ cả ngày, hắn còn chờ mong cái gì nữa, nhiệt tình ôm ấp sao? Như thế mới không bình thường đó!
Mấy người đều vào phòng luyện tập!
Phòng luyện tập của Đằng Dực rất lớn, Hàn Tá nhìn một chút, nơi đây là nơi có thể nhảy cùng một lúc 30 người.
Trong ánh sáng đèn, một tấm gương lớn, thiết bị âm thanh hoàn hảo… tất cả đều hấp dẫn hơn cả so với trong tưởng tượng của Hàn Tá.
“Thật ngầu!” Hàn Tá dựng ngón tay cái.
“Dĩ nhiên là ngầu! Về sau sẽ càng ngày càng ngầu!” Thải Hồng kiêu ngạo.
“Đến đi!”
“-_--
Đằng Dực ném áo khoác ở bên cạnh, đưa mắt ra hiệu đối với Lâm Sam.
Lâm Sam đi đến trước máy tính.
“Nhạc tuỳ cơ ứng biến, hai người nhảy cùng một bài, bắt đầu công bằng, oẳn tù tì để quyết định thứ tự.”
“Để tôi trước.” Đằng Dực nói tiếp.
“Lão đại…” Thải Hồng lên tiếng, lời còn chưa nói xong đã bị Đằng Dực liếc mắt một cái.
Đằng Dực biết Thải Hồng muốn nói gì, nhảy cùng một bài hát, người sau có thể quen thuộc với giai điệu, người trước nhảy thường bất lợi một chút.
“Tôi không quan trọng trước sau.” Hàn Tá không cam lòng yếu thế.
“Người tới là khách.” Đằng Dực nói.
Hai người cứ như thế định thứ tự trước sau.
Lâm Sam ở trên mạng tiện tay lấy một bản nhạc, một bài hát bất kỳ, là bài hát “Hồi ức màu hồng phấn” của Hàn Bảo Nghi, bài hát có hơi cũ kỹ một chút, coi như là một bài hát nghe nhiều mà thuộc, giai điệu rất thanh thoát.
“Mùa hè mùa hè lặng lẽ qua đi, lưu lại một bí mật từ đáy lòng từ đáy lòng không thể nói cho anh hiểu. Gió đêm thổi qua ấm áp, đáy lòng em lại nghĩ tới anh, thật ngọt ngào thật ngọt ngào làm sao có thể quên…”
Thải Hồng theo bản năng mà hát theo.
Lâm San cùng với Hàn Tá thì nhìn Đằng Dực không chớp mắt.
Ai cũng biết các phương diện trong Breaking của Đằng Dực đều xuất sắc, nhưng Hiphop và Breaking là hai loại hình Street Dance khác nhau hoàn toàn, Hiphip không cần những kỹ xảo mạnh mẽ như Breaking, nó coi trọng vũ cảm, tôn trọng biểu lộ tự nhiên, một vũ giả muốn nhảy hai loại hình này có màu sắc một chút đều không dễ dàng.
Vài giây sau Đằng Dực đã thích ứng với âm nhạc, hắn dẫm lên từng bước chân vui sướng đi đến giữa phòng luyện tập, biểu tình ban đầu vốn nghiêm túc cũng chậm rãi hoà tan theo giai điệu và từng động tác nhảy.
Sự khống chế âm nhạc, từng bước chuyển động cùng hình ảnh… hắn đều hạ bút thành chương, (15) theo âm nhạc đưa đẩy, tốc độ, bước đi cùng với mấy động tác waving cũng không thể chê vào đâu được.
Tứ chi của hắn phối hợp với sự khống chế siêu mạnh, khiến cho Lâm Sam cũng tự cảm thấy không bằng.
Quả nhiên, người ưu tú, phương diện nào cũng ưu tú.
“Wow!” Thải Hồng bị bất ngờ: “Lão đại thật là trâu bò!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!