Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Đằng Dực đi ở phía trước, vừa đi vừa bật đèn, ánh sáng theo động tác đầu ngón tay của hắn mà chào đón bọn họ, rất nhanh, toàn bộ đại sảnh đã sáng như ban ngày.
Nước trong bình giữ ấm vẫn còn nóng.
Đằng Dực đầu tiên đổ một cốc cho cô, Nguyễn Dư nhận cốc nước, lại không uống nước, ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh ở đáy cốc.
Thật thần kỳ.
Đêm khuya như thế, hai người đối mặt với nhau như thế, còn có hai cái cốc giống hệt nhau trong tay bọn họ.
“Sao không uống?” Đằng Dực nhìn cô, “Không phải nói là khát nước sao?”
“A.” Cô uống một ngụm nước, sau đó nhấc cái cốc lên cao, nghiêng đầu nhìn con cá phía dưới, “Cái cốc này là anh đặt làm riêng sao?”
“Ừ”
“Khi nào?”
“Lâu rồi!” Chỉ là, sau đó cô không tới nhà họ Đằng nữa, mà hắn cũng không biết lấy danh nghĩa gì để đưa cho cô, cứ như thế mà đặt ở quầy bar.
Mỗi lần uống nước nhìn đến, hắn đều nghĩ tới cô.
Nguyễn Dư không lên tiếng, chỉ ôm ly nước trong lòng bàn tay xoay vòng vòng.
“Thích không?”Câu hỏi vừa rồi bị Đằng Hạo phá vỡ, Đằng Dực lại hỏi một lần nữa.
Nguyễn Dư chỉ uống nước, không trả lời.
“Có vẻ là thích rồi”! Đằng Dực nói
“Vì sao?”
Đằng Dực cũng chỉ uống nước, không trả lời.
“Vì sao?” Nguyễn Dư tiếp tục hỏi.
Đằng Dực nghiêng người, nhìn về phía cửa kính sau quầy bar, hình ảnh phản chiếu trên cửa kính là hai người bọn họ. một người dựa vào quầy bar, dáng người thanh thản, một người khác đôi tay ôm lấy chiếc cốc, đang cười vui vẻ.
“Nhìn em kìa, nghĩ tới một thành ngữ.”
“Cái gì?”
“Vì yêu không nỡ buông tay.”
Nguyễn Dư nhấp môi uống nước: “Đây là khen thưởng mà tôi nhận được bằng thông minh tài trí của mình, tôi yêu thích không nỡ buông tay thì có làm sao?”
“Hoá ra nguyên nhân mà em yêu thích không buông tay là cái này.” Hắn rất có thâm ý.
“Nếu không còn có thể là nguyên nhân gì nữa?”
“Ví dụ như, đây là tôi cố ý đặt riêng cho em.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt ôn hoà xinh đẹp dưới ánh đèn, lại có vài phần lưu luyến.
Nguyễn Dư âm thầm suy nghĩ đến những lời này, cứ cảm thấy lời nói có ẩn ý gì đó. Là cô nghĩ nhiều hay sao? Hay là hắn cũng… Cô không dám nghĩ đến hướng đó.
“Cảm ơn anh, tôi lên ngủ trước đây!”
Cô buông ly nước xuống, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng khi cất bước, lại không cẩn thận mà dẫm vào ống quần của mình.
“A!”
Theo tiếng kêu nhẹ này, Nguyễn Dư đâm thẳng vào quầy ba…
--_--
Đằng Dực bị hoảng sợ, may mà hắn kịp thời phản ứng, duỗi tay ôm cô lại.
Nguyễn Dư bị kinh hoảng, lại bị đập đầu vào ngực của Đằng Dực, nháy mắt đầu váng mắt hoa, cô theo bản năng mà nắm lấy áo thun của hắn để ổn định lại trọng tâm của mình.
“Không sao chứ?” Đằng Dực buông cái cốc cho tay, một tay ôm eo Nguyễn Dư, một tay xoa xoa đầu cô.
Hai người rất gần nhau, nửa người dưới còn kề sát bên nhau, cứ thế giữ lại tư thế lúc khẩn cấp nhất vừa rồi.
Nguyễn Dư ngây người.
“Bị sợ ngốc luôn rồi à?” Hắn cúi đầu, ngón tay đưa đưa trước mắt cô một chút “Không ngốc thì chớp chớp mắt.”
Nguyễn Dư chớp mắt hai cái, nhìn hắn.
Đằng Dực nở nụ cười, cứ thế cười, sau đó nụ cười dần dần biến mất, có vẻ như hắn cũng cảm giác được, sự ái muội giữa hai người đã làm nổ tung bầu không khí.
Bốn mắt cứ thế nhìn nhau, hơi thở giao hoà lẫn nhau, chỉ cần ai tiến về phía trước một chút, bọn họ đã có thể hôn nhau rồi.
Nguyễn Dư sợ hãi đến nỗi nhũn cả hai chân, cô buông lỏng tay đang nắm chặt lấy áo của Đằng Dực, lại bị hắn dùng sức giữ lại.
“Nguyễn Dư…”
Hắn gọi tên cô, tiến sát gần cô.
Đêm tối là dễ dàng mê hoặc tâm trí con người nhất, dễ dàng đánh vỡ phòng tuyến, cũng dễ dàng khiến cho người ta phạm sai lầm, nhưng phóng túng trong đêm tối, hừng đông sẽ hối hận.
Nguyễn Dư hơi hơi tránh ra vào một giây cuối cùng, khi hắn tiến đến định hôn cô.
Động tác của cô rất nhẹ, biên độ rất nhỏ, nếu Đằng Dực chỉ cần bá đạo một chút, mạnh mẽ một chút, không lý trí một chút, hắn chỉ cần động ngón tay là có thể giữ cằm của cô lại, xoay mặt của cô để tiếp tục hôn, nhưng hắn lại không làm.
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm lẫn nhau, thậm chí vẫn giữ khoảng cách nguy hiểm có thể lau súng cướp cò bắt cứ lúc nào, nhưng ai trong hai người bọn họ cũng không muốn động đậy.
Qua vài giây, Đằng Dực buông lỏng cô.
Hắn ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên cho cô.
Nguyễn Dư nhìn bím tóc của hắn, cảm thấy ngón tay của hắn vô tình chạm vào mắt cá chân của cô, cái loại cảm giác tê dại này khiến cho cô tỉnh táo lại.
Cô đột nhiên lui về phía sau hai bước, né tránh tay của Đằng Dực.
“Đằng Dực.”
Đằng Dực ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh… đừng đối xử tốt với tôi.”
Nguyễn Dư nói xong mấy lời này thì cất bước chạy.
Áo thun rộng thùng thình đong đưa trên người cô, một bên ống quần vẫn bị trói buộc, nhưng cô lại không thèm quan tâm, cứ như thế một ống thấp một ống cao mà chạy trốn lên lầu.
Trở về phòng, Nguyễn Dư nằm xuống, ép bản thân mình không để ý tới những động tĩnh ở tầng dưới, nhưng cô lại vẫn nghe thấy tiếng Đằng Dực tắt đèn, Đằng Dực lên tầng, còn có tiếng đóng cửa khe khẽ của Đằng Dực.
Cô không hiểu được mà đỏ mắt, trong lòng không biết là vui hay buồn, cô chỉ là hơi may mắn một chút, cô khắc chế bản thân, giữ lại sự tự tin để sau này có thể gặp lại, k hông có để chuyện này phát triển theo hướng phức tạp hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!