Đằng Dực đi vào phòng của Đằng Hạo, Đằng Hạo đang ngồi trên giường nhìn hai cái gối đầu.
“Anh, anh muốn nằm bên nào?” Hắn hỏi rất nghiêm túc, giống như đây là một vấn đề ghê gớm lắm.
“Không sao cả.”
“Em nhớ là trước kia khi chúng ta ngủ cùng nhau, anh nhất định phải ngủ phía cửa.”
“Sao anh lại nhớ là, tại vì em không thích ngủ ở phía cửa?”
Đằng Hạo khi còn nhỏ rất nhát gan, nhưng lại thích xem chuyện ma, ban ngày còn đỡ, trời vừa tối đã giống như bị ma ám, nhìn cái gì cũng thấy ma, hắn không dám ngủ một mình, mỗi đêm đều phải vào phòng của Đằng Dực chen chúc với hắn. Chen thì chen, mà lại còn phải ngủ bên nào mới được, không dám nằm phía cửa, hắn nói sợ ma vào cửa sẽ quấn lên hắn đầu tiên… Nghĩ lại, Đằng Hạo khi đó còn rất ngốc, lại rất đáng yêu.
Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng Đằng Hạo cũng trưởng thành.
Hắn đột nhiên lớn lên từ lúc nào? Có lẽ là vào khoảng thời gian hắn hiểu được rằng người còn đáng sợ hơn ma quỷ, những ngày bị vây quanh bởi những lời đồn đại và coi thường.
Hai anh em sóng vai nhau nằm trên giường, Đằng Dực tắt đèn.
Rèm cửa trong phòng là rèm che ánh sáng, kéo kín mít, trong phòng đen như mực, chỉ có một tia sáng hắt vào từ khe cửa hành lang, miễn cưỡng có thể thấy được hình dáng của đồ vật trong phòng.
Bởi vì Nguyễn Dư ở phòng của Đằng Dực, Đằng Dực cố ý để đèn hành lang, hắn nghĩ, biết đâu buổi tối cô có việc gì đó, cũng không đến mức không thấy đường.
“Anh” Đằng Hạo bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
“Chuyện hôm nay em đánh nhau, anh đừng nói cho mẹ, bảo chú Tôn cũng đừng nói, em không muốn để mẹ lo lắng.”
“Ừ.”
“Anh có mệt không?”
“Không.”
“Vậy sao anh nói ít như thế? Cứ như đang đánh điện báo.”
“Muốn anh thay mẹ mắng em à?”
Đằng Hạo vội vàng xin tha, cười nói: “Đừng đừng, em không có ý đó.”
“Biết mẹ sẽ lo lắng, về sau nhớ phải để ý, cho dù là về vấn đề nào cũng đừng để mẹ phải lo nữa.” Đằng Dực dừng một chút, “Còn nữa, không được đánh nhau nữa, đánh hỏng rồi, làm sao để nhảy nữa?”
Người luyện nhảy phải quý trọng thân thể của mình hơn những người khác.
“Vâng, em biết rồi!”
“Ngủ đi!”
“Vâng.”
Đằng Hạo không nói nữa.
Khoảng một phút sau, hắn bỗng nhiên với tay qua, ôm Đằng Dực.
“Anh”
“Đằng Dực “xì” một tiếng, muốn đẩy hắn ra mà không đẩy được.
“Làm gì thế?”
“Anh, anh thấy dạo này em nhảy có tiến bộ không?” Đằng Hạo quấn lên người Đằng Dực, động tác làm nũng giống như muốn khen ngợi.
“Không?”
“Em nói nghiêm túc đấy!”
“Anh không nghiêm túc sao?”
“Hừ!” Đằng Hạo buông Đằng Dực ra, “Sao anh lại thế? Có thể học chị thủ khoa một chút không, thường xuyên khen ngợi để cổ vũ em, như thế mới có động lực.”
“Cô ấy khen thế nào?” Đằng Dực cong môi cười trong bóng tôi, “Sao anh vẫn thấy cô ấy thường xuyên chê bai em?”
“Đó là chị ấy chê bai lúc cần chê, nhưng khi cần khen vẫn không tiếc rẻ mà khen!”
“Anh không thế sao?”
“Anh còn chưa khen em bao giờ.”
“Đó là em còn chưa làm được đến trình độ được anh khen.”
“Xì.” Đằng Hạo xoay người, quay lưng về phía Đằng Dực, “Em ngủ đây.”
“Giận à?”
“Không”
“Mới thế đã giận? Có phải là đàn ông không?”
“Em không giận em không giận! Hừ!”
“……”
Rõ là giận rồi.
Đằng Dực duỗi tay, xoa nhẹ cái đầu của Đằng Hạo, thiếu niên giận dỗi, dúi đầu vào trong chăn, không cho hắn chạm vào, Đằng Dực cười.
Đêm dài chậm chậm trôi qua.
Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, còn không có tâm sự gì, cũng không có phiền não gì, Đằng Hạo xoay người, rất nhanh đã vang lên tiếng thở đều đều, Đằng Dực lại khó có thể chợp mắt.
Hắn không buồn ngủ tí nào, trong đầu vô cùng thanh tỉnh, nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng nghĩ đến cô gái đang nằm ở trên giường hắn.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng xốc lên một góc chăn, đứng dậy xuống giường.
--_--
Nguyễn Dư cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại, miệng khô lưỡi khô.
Cô nhớ tới cốc nước có đánh dấu hình con cá ở dưới lầu, vì thế đứng dậy, bật đèn, dép lê ở mép giường, của con gái, rất xinh đẹp, đồ rất phù hợp, nhưng quần lại quá dài, lúc đi bị vướng.
Nguyễn Dư giữ ống quần lên mở cửa ra ngoài.
Đèn hành lang đều bật, cô vừa đi ra khỏi phòng, ngẩng mặt lên đã thấy Đằng Dực vừa lúc đi ra từ trong phòng của Đằng Hạo. Hai người đối mặt giữa buổi đêm yên tĩnh lạnh lẽo cùng với ánh sáng dịu dàng ấm áp, đều ngây người.
Đằng Dực nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía cô.
“Sao thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!