Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

“Đây, nước!” Nguyễn Dư đặt ly nước trước mặt Đằng Hạo.

Đằng Hạo nhìn cô.

“Mặt của chị làm sao thế?”

“Là sao?”

“Rất đỏ.”

Nguyễn Dư bình tĩnh: “Có đỏ bằng lúc cậu bế cô bé ở bên cạnh không?”

“Câm miệng!” Đằng Hạo không biết nói gì.

Đằng Dực cười đi tới, nhẹ nhàng đá vào cẳng chân của Đằng Hạo.

“Mau đi tắm đi!” Vừa dứt lời, quay đầu nhìn Nguyễn Dư, “Em cũng đi lên nghỉ ngơi đi, đêm nay em ngủ phòng của tôi, quần áo tắm rửa đặt trên giường cho em rồi.”

“Tôi ngủ phòng của anh, vậy anh thì sao?”

“Chen chúc với Đằng Hạo.”

“Như vậy sao được?” Cô ngại ngùng nghênh ngang vào nhà, tu hú chiếm tổ.

“Vậy chị muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn chen chúc với tôi?” Đằng Hạo ở bên ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi đã nói là không có hứng thú với chị rồi.”

“Ý tôi là tôi có thể ngủ sofa.” Nguyễn Dư nói.

“Để một cô gái như chị ngủ ở sofa, hai đại lão gia chúng tôi ngủ giường? Chị ngủ được chúng tôi còn không ngủ được đâu!” Đằng Hạo vẻ mặt đại nghĩa.

“Này này này, lông của cậu còn chưa mọc đủ đâu, đại lão gia ư?”

“Chị mà nói nữa!” Đằng Hạo túm gối ôm trên sofa, giả vờ định đánh Nguyễn Dư, “Tin là tôi đánh chị không?”

“Ngay cả con gái ngủ ở sofa cũng thương tiếc, còn có thể xuống tay đánh con gái à?”

Đằng Hạo bị Nguyễn Dư ăn sạch sẽ, mặt lại đỏ lên, hắn dùng sức bóp lấy chiếc gối ôm trong ngực.

Đằng Dực ở bên cạnh nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Anh! Anh xem lúc trước em đã nói gì! Lần đầu nhìn thấy chị ấy đã biết nhất định là em không thích chị ấy rồi!”

“Ai cần cậu thích! Tôi có phải yêu đương với cậu đâu!” Nguyễn Dư cười.

Đằng Hạo: “...”

Vì sao câu này nghe quen thế nhỉ?

-_-

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Dư tới phòng của Đằng Dực.

Phòng của hắn lớn hơn phòng của Đằng Hạo, trong đó theo phong cách tối giản. Từ vách tường đến tủ quần áo đến đồ dùng trên giường đều dùng ba màu trắng, đen, xám. Trên tường ở đầu giường treo một bức hoạ lớn, hoạ sĩ dùng vài nét bút đơn giản, phác hoạ ra một cái máy ghi âm cùng với hình ảnh vũ giả Street Dance đang dùng một tay trồng cây chuối, trừu tượng nhưng vừa xem có thể hiểu ngay. Thứ phức tạp nhất trong phòng là các loại đèn đóm. Đèn trên trần to lớn, mấy chiếc đèn đặt dưới đất ở đầu giường, sofa cùng góc tường, những chỗ này có tác dụng trang trí.

Nguyễn Dư vừa vào cửa đã bị chậu hoa nhài ở cửa sổ hấp dẫn ánh mắt, phiến lá xanh biếc, bông hoa nhỏ xinh, khiến cho căn phòng này tăng thêm chút sức sống.

Kể từ sau khi bị Đằng Hạo yêu cầu đến dạy học ở phòng luyện tập, Nguyễn Dư vẫn luôn lo lắng cho chậu hoa nhài này, cô không ngờ Đằng Dực lại mang nó tới phòng của hắn, còn đổi chậu, lại chăm sóc tốt như vậy.

“Hi”

Cô duỗi tay sờ vào cành lá của hoa nhài, giống như gặp được bạn cũ, trong lòng ấm áp, cũng không có cảm giác ngại ngùng nữa.

Đằng Dực đã chuẩn bị quần áo để cô tắm rửa đặt ở đầu giường, là một chiếc áo phông màu trắng cùng với một chiếc quần thể thao tối màu, cỡ rất lớn, vừa nhìn đã thấy là quần n am.

Nguyễn Dư cởi áo khoác, lấy quần áo, vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng là ba màu đen trắng xám, rộng rãi lịch sự tao nhã. Trong phòng tắm, ngoài đồ dùng tẩy rửa của bản thân mình, ở trên bồn rửa tay còn có một chiếc khăn lông và một chiếc bàn chải đánh răng còn mới tinh.

Hoá ra, vừa rồi hắn vội vàng lên lầu là để chuẩn bị mấy cái này cho cô

Sao lại có thể có một người con trai vừa tinh tế vừa tri kỷ như thế?

Nguyễn Dư thật cẩn thận bắt đầu rửa mặt, cố gắng không rơi một sợi tóc nào xuống phòng tắm của hắn, lưu lại chút dấu vết. Khi cởi quần áo khuỷu tay rất đau, lúc này cô mới cảm thấy chỗ trầy da ở cánh tay kia vừa đỏ lại sưng.

Phòng tắm của Đằng Dực không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen, Nguyễn Dư chịu đựng nỗi đau trên cánh tay, xối nước vào. Tắm rửa xong thì sấy tóc, cô cũng sấy khô luôn quần lót của mình.

Vừa mặc xong quần áo, phía bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.

Nguyễn Dư cả kinh, vội vàng cất quần áo của mình vào túi, sau đó lại lần nữa xác nhận lại xem phòng tắm đã sạch sẽ chưa, lúc này mới đi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Đằng Dực

Hắn cũng đã tắm rửa xong, mặc cùng loại áo phông và quần thế thao với cô, trên người toả ra mùi hương bồ kết nhẹ nhàng.

“Tắm xong rồi à?” Hắn hỏi.

“Uh” - Nguyễn Dư chống cửa, ngại ngùng nhìn hắn, “Có việc gì không?”

“Bôi thuốc cho em.” Hắn giơ thuốc mỡ trong tay, nhắc nhở cô, “Cánh tay của em.”

“Để tôi tự bôi đi!”

Nguyễn Dư duỗi tay muốn nhận lấy thuốc mỡ trong tay hắn, nào biết tay hắn rụt lại, cô bắt tay vào không khí

“Tôi giúp em!” Đằng Dực nói.

“Không cần.”

“Sao thế? Sợ tôi vào ăn thịt em à?” Hắn mình cười, “Không nhìn ra lá gan em lại nhỏ như thế đấy!”

“Ý tôi không phải như thế!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!