Cảnh sát liên hệ với Nhậm Thiên Hải, Nhậm Thiên Hải căn bản không thể tin được những hành động của mẹ con nhà Diệp Lâm Trân, hắn ở điện thoại giận dữ vô cùng, hận không thể ngay lập tức chạy về với con gái bảo bối, cũng thay con gái giáo huấn hai mẹ con ghê tởm này.
Cuối cùng, dưới sự an bài của Nhậm Thiên Hải, cảnh sát đưa Nhậm Vân Thâm đi bệnh viện trị liệu, Nhậm Thiên Hải lại phái cấp dưới của tổng bộ Hải Khách qua đó chăm sóc, còn ông ta thì đi chuyến bay sớm nhất để về Liêu Thành
Sự tình cuối cùng đã được xử lý xong xuôi, không ngờ đã tới mười rưỡi.
Nguyễn Dư đứng ở cổng lớn Nhậm gia, nhìn xe cảnh sát gào thét đi xa, bỗng nhiên nhớ ra mình nên trở về trường học rồi.
“Đằng Hạo, tôi phải đi đây, mai gặp.”
Nguyễn Dư vẫy vẫy tay với Đằng Hạo, cất bước định chạy, nhưng cô vừa mới bước đi, đã cảm giác ba lô ở trên lưng bị người tóm lấy, căn bản không động đậy được.
Cô tức muốn hộc máu mà quay đầu lại, nhìn thấy Đằng Dực đứng ở bên cạnh.
“Giờ này trở về còn có thể vào cửa ư?” Hắn hỏi.
“Có thể vào, nghe mắng một trận là có thể.”
“Đừng về, ngủ ở nhà tôi đi!”
“Không, mau thả tôi ra.”
Nguyễn Dư tránh ra, nhưng Đằng Dực nhất định không thể buông tay.
“Hiện tại cũng không còn xe buýt nữa, em về thế nào?”
“Tôi có thể gọi xe.”
“Một đứa con gái gọi xe lúc nửa đêm, quá nguy hiểm.”
“Vậy anh muốn thế nào? Anh đưa tôi về ư?”
“Tôi đưa em ư? Vì sao tôi phải đưa em về?” Hắn bĩu môi, học theo ngữ khí lạnh lùng của cô lúc ở cục cảnh sát: “Chúng ta có thân đâu!”
Nguyễn dư cũng không nhường một bước, phân cao thấp với hắn: “Đúng vậy, chúng ta không thân, không thân anh còn giữ tôi lại ngủ ở nhà anh làm gì?”
Đằng Dực bất đắc dĩ thở dài, cãi nhau với thủ khoa có logic rõ ràng rất là mệt.
“Được rồi!” Lực tay của hắn tăng thêm, xách Nguyễn Dư đến trước mặt mình, “Đừng ầm ĩ được không?”
Nguyễn Dư mím môi, còn đang tức nghẹn người.
“Nếu em không muốn thân với tôi, vậy thì không thân!” Đằng Dực nhìn Đằng Hạo, “Em thân với nó, ngủ ở nhà nó đi!”
Nguyễn Dư: “...”
Người này âm mưu quá sâu.
Đằng Hạo ở bên cạnh đã sớm nhìn không nổi, hắn ngáp một cái, “Chị thủ khoa ơi, chị cũng đừng cứng đầu nữa, anh trai tôi cũng vì tốt cho chị thôi. Nói nữa, giữ chị ngủ lại một đêm thì có làm sao? Chúng tôi lại không có hứng thú với chị.”
“Trẻ con, nói cái gì thế?” Đằng Dực quét mắt nhìn Đằng Hạo một cái.
“Vốn là như thế, chẳng lẽ anh có hứng thú à?”
Đằng Dực không nói, Nguyễn Dư đỏ mặt.
“Được rồi, tôi không đi nữa! Ít nói mấy câu đó đi!”
Đằng Hạo nhún vai.
Đằng Dực kéo Nguyễn Dư đi, đi về cửa lớn nhà họ Đằng.
Ba người vào phòng, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Đằng Dực cởi áo vest, bước vội lên tầng.
Nguyễn Dư đi với Đằng Hạo vào phòng khách, tinh thần căng thẳng của hai người cũng lỏng ra, đều cảm thấy mệt mỏi rồi, vì thế đều nằm liệt trên sofa.
“Nhậm Trác kia, tôi vừa nhìn đã thấy không phải hạng tốt đẹp gì, sớm biết hắn biến thái như thế, tôi nên đánh đau hơn một chút.” Đằng Hạo vừa nói, vừa nhìn về phía Nguyễn Dư, “Chị thủ khoa, chị thấy hôm nay tôi có ngầu không?
“Có có có, cậu đúng là đại anh hùng vì dân trừ hại.” Nguyễn Dư a dua nịnh hót.
Đằng Hạo càng hăng hái, hắn run cánh tay lên: “Vậy hiện tại anh hùng khát nước, chị đi lấy cho anh hùng một cốc nước đi.”
Nguyễn Dư trợn mắt lên nhìn hắn, hắn lại trợn mắt lên nhìn lại.
“Mau đi đi!”
-_-
Nguyễn Dư không có cách nào, rốt cuộc đêm nay phải ăn nhờ ở đậu, cô cũng không nên quá đáng, hơn nữa, đúng là Đằng Hạo đã làm chuyện tốt, dung túng một chút cũng là nên.
Cô đi tới quầy bar.
Trên khay gỗ của quầy bar, vốn là hai cái cốc sứ giống y hệt nhau, hiện giờ có thêm một cái, biến thành ba cái. Rất lâu rồi cô không tới Đằng gia, không biết cái cốc này có thêm từ lúc nào, cũng không biết là cốc của ai.
Chắc là của Thẩm Băng, cô đoán.
Nguyễn Dư tiện tay cầm lấy một cái cốc, lật tới nhìn, đáy cốc là đôi cánh nhỏ, cô buông xuống, lại lật sang cái khác, khi cô thấy hình ảnh rõ ràng ở đáy cốc, hơi thở bỗng nhiên chậm lại.
Theo bản năng, cô sờ lên khuyên tai.
Con cá nhỏ
Phía dưới cái cốc kia, không ngờ là một con cá nhỏ giống y hệt khuyên tai của cô.
“Khen thưởng.” Phía sau truyền đến giọng nói của Đằng Dực.
Nguyễn Dư quay đầu lại.
“Tôi nợ em một món quà khen thưởng.” Hắn đi đến bên cạnh cô.
“Anh vẫn nhớ ư.” Nguyễn Dư hơi kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!