Trong phòng hỗn độn, thuỷ tinh vỡ, gốm sứ vỡ, hoa khô điêu tàn, mâm đồ ăn… còn có cô gái nhỏ mặc váy trắng.
Cô gái dựa lưng vào dương cầm, suy sụp ngồi dưới đất, tóc rối bù, hai chân trần trụi, tất cả đều là vết máu.
Nhìn thấy người tới, cô gái sức cùng lực kiệt cuối cùng trên mặt cũng có tinh thần.
“Ư… Ư…”
“Thưa cảnh sát, con gái của tôi tinh thần có vấn đề, tôi sợ con bé ra ngoài sẽ đánh người khác bị thương, cho nên tôi mới nhốt nó lại…”
“Bà đừng nói vô căn cứ, coi thường cô ấy không biết nói.” Đằng Hạo cắt ngang người phụ nữ đó, sau đó nhìn về phía Nguyễn Dư, “Trong túi của chị có giấy bút không?”
Trong túi của Nguyễn Dư đúng là có, ngày thường khi cô học từ mới thì hay có thói quen viết viết nhớ nhớ, cho nên giấy bút là đồ thiết yếu.
Đằng Hạo xé một tờ giấy từ trong vở của Nguyễn Dư ra, cầm giấy bút đưa cho cô bé mặc váy trắng.
“Cô nói là biết viết chữ, vậy thì lúc này viết ra những gì cô muốn nói đi, cảnh sát sẽ giúp cô.” Thiếu niên uốn gối nửa quỳ trên mặt đất, đưa bút cho cô gái, ý bảo cô bé viết chữ lên giấy.
Cô gái nhìn Đằng Hạo, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra.
Đằng Hạo thấy cô bé như thế, trong lòng lại càng áy náy, vừa rồi hắn không nên chỉ lo đánh nhau, trơ mắt mà nhìn cô ấy bị nhốt vào phòng.
“Được rồi, đừng khóc.” Đằng Hạo luống cuống chân tay, “Trước tiên cứ viết đi, cảnh sát còn đang chờ đấy!
Cô gái gật đầu, nhận lấy bút trong tay Đằng Hạo, run rẩy viết xuống một hàng chữ xiêu vẹo lại vẫn xinh đẹp.
“Bọn họ giam lỏng tôi, tôi muốn tìm cha tôi, cha tôi là Nhậm Thiên Hải.” Sau khi viết xong, cô bé nghĩ một hồi, lại viết phía sau tên của Nhậm Thiên Hải một hàng số, đó là số điện thoại di động của Nhậm Thiên Hải.
“Mọi người xem đi!” Đằng Hạo giơ tờ giấy kia lên, đưa cho nữ cảnh sát, “Tôi đã nói nhất định cô ấy là bị bắt rồi!”
Cậu con trai đánh nhau với Đằng Hạo thấy thế cục không xong, xoay người định chạy trốn, bị cảnh sát ở cửa đánh ngã, ấn xuống đất.
“Thần Thần!” Người phụ nữ hét chói tai, “Bỏ con trai tôi ra! Nó còn nhỏ, nó không cố ý! Cái gì nó cũng không làm, đều là tôi sai, là tôi sai!”
“Đều bắt lấy, mang về cục!” Nữ cảnh sát đưa giấy trong tay đưa cho đồng sự của cô ấy. “Liên hệ với Nhậm Thiên Hải.”
Cảnh sát trong phòng đều hành động.
Chuyện này coi như đã giải quyết xong xuôi.
Cô gái nhỏ còn ngồi dưới đất, Đằng Hạo quay lại nâng cô bé dậy.
Trên chân của cô bé đều là những miệng vết thương nông sâu không đồng nhất, mà trên mặt đất lại che kín mảnh vỡ thuỷ tinh, không thể để cô bé tự đi được.
Đằng Hạo khó xử nhìn về phía Đằng Dực
Đằng Dực thấy ánh mắt của em trai, nghiêng đầu một chút, thần sắc còn giống như đang nói, cái này còn phải anh đây dạy à?
Thiếu niên đỏ mặt, hắn cứng đờ duỗi tay, hôm ngang cô bé trước mặt lên…
-_-
Cô bé tên là Nhậm Vân Thâm, là con gái duy nhất của Nhậm Thiên Hải, Tổng giám đốc của tập đoàn Hải Khách.
Người phụ nữ giam lỏng Nhậm Vân Thâm tên là Diệp Lâm Trân, là người vợ thứ hai của Nhậm Thiên Hải, cũng chính là mẹ kế của Nhậm Vân Thâm. Con trai của Diệp Lâm Trân tên là Nhậm Trác, tuy Nhậm Trác họ Nhậm, nhưng hắn không có huyết thống với Nhậm Thiên Hải và Nhậm Vân Thâm, hắn là con trai của Diệp Lâm Trân với chồng trước.
Đây là một gia đình hợp nhất, nói đơn giản là, cha mang theo con gái, mẹ mang theo con trai tái hôn.
Sau khi Diệp Lâm Trân gả cho Nhậm Thiên Hải, vì muốn để cho Nhậm Thiên Hải vui vẻ, cố ý đổi họ Nhậm cho con trai. Bà ta biết, Nhậm Thiên Hải rất yêu thương Nhậm Vân Thâm, vì thế đối xử rất tốt với Nhậm Vân Thông. Sau khi kết hôn lấy thái độ của một người mẹ, chuẩn bị rất cẩn thận ngăn nắp đối với sinh hoạt hàng ngày của Nhậm Vân Thâm, khiến cho Nhậm Vân Thâm có thể an tâm mà học dương cầm.
Nhậm Thiên Hải rất tin tưởng Diệp Lâm Trân, Nhậm Vân Thâm cũng rất thích người mẹ kế này.
Bốn người ở bên nhau sinh sống nửa năm, hoà thuận vui vẻ, không có cãi cọ gì.
Một khoảng thời gian trước, Hải Khách bắt đầu với tới thị trường Hồng Kông, Nhậm Thiên Hải vì để tiện xử lý công việc ở công ty bắt đầu thường trú ở Hồng Kông, Nhậm Vân Thâm vì học đàn nên không thể đi theo cha, mà ở lại Liêu Thành sinh hoạt cùng với mẹ kế và em trai.
Không có Nhậm Thiên Hải ở nhà, Diệp Lâm Trân vẫn đối xử rất tốt với Nhậm Vân Thâm, chăm sóc cô bé từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Mỗi đêm Nhậm Vân Thâm nói chuyện WeChat đều khen Diệp Lâm Trân. Vì thế, Nhậm Thiên Hải lại càng yên tâm để Nhậm Vân Thâm ở bên cạnh Diệp Lâm Trân.
Nhậm Vân Thâm vốn tưởng là bản thân mình thật may mắn, sau khi mẹ đẻ qua đời, vẫn còn có thể gặp được một người có thể thật tình coi mình như con gái ruột.
Nhưng sự thật chứng minh là cô quá ngây thơ rồi.
Nhậm Vân Thâm đã quên bắt đầu từ khi nào, Nhậm Trác luôn đi theo bên cạnh cô, thường thường sờ tay cô, ôm eo cô, mới đầu, cô chỉ cho là em trai muốn thân mật với cô thôi, cũng không nghĩ gì nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!