Cảnh sát mang theo Tôn Hiến Chu, Đằng Hạo và hai mẹ con kia vào phòng thẩm vấn.
Đại sảnh trở nên yên tĩnh, những người say rượu làm bừa lúc nãy không biết đi đâu, giờ đã không thấy bóng dáng.
Nguyễn Dư đứng cùng một chỗ với Đằng Dực, cảm thấy hơi xấu hổ, cô dứt khoát dịch đi vài bước, một mình đứng ở cửa sổ.
Đằng Dực rất nhanh đã đến đứng cùng.
Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, vừa lúc hắn cũng nhìn cô.
“Cánh tay có đau không?” Đằng Dực hỏi.
“Không đau.” Thật ra rất đau, hình như còn trầy da.
“Để tôi xem.”
Đằng Dực trực tiếp duỗi tay, cầm lấy cánh tay của Nguyễn Dư, lôi toàn bộ cánh tay của cô lên trước mặt mình để kiểm tra.
Nguyễn Dư “Shh” một tiếng, muốn giật trở lại, nhưng lại bị hắn dùng sức nắm chặt.
Đằng Dực cẩn thận nhấc ống tay áo của cô lên, khuỷu tay của Nguyễn Dư quả nhiên bì trầy da, đỏ lên, thậm chí có vài chỗ bị tím lại.
“Như vậy còn không đau?”
“Liên quan gì tới anh!” Nguyễn Dư giận dỗi tránh tay hắn, lạnh lùng nói, “Chúng ta có thân đâu!”
Cô nhớ rõ, bọn họ đã nửa tháng nay giống như ng ười lạ.
Nửa tháng này đối với cô, giống như là nửa năm.
Đằng Dực nheo mày, muốn nói gì đó, Tôn Hiến Chu và Đằng Hạo đã ra ngoài.
Bởi vì Đằng Hạo hoài nghi hàng xóm lừa bán, cầm tù cô gái, mà hai mẹ con nhà kia lại không thừa nhận, cho nên cảnh sát quyết định mang theo cả hai bên tới hiện trường để xác nhận.
Nguyễn Dư không yên tâm với Đằng Hạo lắm, cho nên đi cùng bọn họ.
Đoàn người đi vào tiểu khu Hoa phủ, hai mẹ con nhà kia kháng cự suốt một đường, đến khi cảnh sát cưỡng chế bọn họ mở cửa vào nhà, người phụ nữ kia hoàn toàn tức giận.
“Mấy người có biết chồng tôi là ai không? Chồng tôi chính là Nhậm Thiên Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Hải Khách, ông ấy là bạn tốt của cục trưởng mấy người, tháng trước bọn họ còn cùng đánh golf với nhau đó. Nếu để cục trưởng của mấy người biết mấy người tự tiện xông vào nhà chúng ta, hắn nhất định có thể xử lý mấy người.”
“Nhậm phu nhân, chúng ta đang chấp hành công vụ, mong bà phối hợp.” Nữ cảnh sát tốt bụng khuyên bảo.
“Phối hợp cái gì! Tôi đã nói cả vạn lần rồi, đứa nhỏ trong kia là con gái của tôi, không tin thì có thể gọi cho chồng tôi, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể nhận nhầm con gái hay sao?”
Nữ cảnh sát khó xử nhìn Đằng Hạo.
“Nếu là con gái của ông bà, xác nhận một chút khó như vậy sao?” Đằng Hạo nói.
“Xác nhận không có gì khó, nhưng tôi không muốn cho mấy người xác nhận đó, tôi cảm thấy cho phép mấy người tiến vào nhà của tôi chính là mặc kệ mấy người xúc phạm tôi! Tôi…”
“Ầm ầm ầm!”
Trên tầng hai lại truyền đến tiếng đập vỡ đồ vật, cứ thế cắt ngang lời nói của người phụ nữ.
“Mọi người xem xem, cô ấy đang kháng nghị đó! Cô ấy căn bản không đồng ý với lời nói của người phụ nữ này!” Đằng Hạo nhìn cửa kính vỡ vụn trên tầng hai, nói với giọng nói chắc chắn lại có chút hối hận: “Cô ấy đang cầu cứu! Hoá ra mỗi lần cô ấy “nổi điên” đều là đang cầu cứu, thế mà chúng tôi lại không phát hiện ra.”
“Thằng điên này, đừng nói linh tinh!” Cậu con trai đánh nhau với Đằng Hạo tiến lên một bước, “Tao nói cho mày biết, chuyện lần này tao không để yên cho mày đâu!”
“Ai sợ ai chứ!” Đằng Hạo hất hàm, “Lên đi, lên lần nào bố đây đánh ngã mày lần đó!”
Hai người giống như lại muốn đánh nhau.
Đằng Dực vội vàng kéo Đằng Hạo về phía sau hắn.
“Ầm ầm ầm!”
Lại là tiếng đập phá trên tầng hai!
Các cảnh sát cũng nhận ra được tình hình không đúng.
“Nhậm phu nhân, nếu bà không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào, đến lúc đó tài sản có hỏng hóc gì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!”
Người phụ nữ nhìn con trai của bà ta.
“Nhanh lên!” Cảnh sát cầm gậy trên tay, chỉ vào cửa.
Người phụ nữ không dám tiếp tục chống đối nữa, chỉ có thể ngượng ngùng mở cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!