Đằng Hạo suy nghĩ một lúc, sau khi sắp xếp câu từ mới nói rõ tình hình từ đầu tới cuối.
Buổi chiều sau khi học xong, Đằng Hạo lại luyện nhảy trong phòng luyện tập một lát mới về. Bởi vì quá mệt mỏi, sau khi hắn về nhà thì ngả đầu ra ngủ luôn, nhưng vừa mơ mơ màng màng ngủ thì tiếng dương cầm ở nhà bên cạnh lại vang lên.
Vẫn là một bài đàn linh tinh ầm ĩ.
Đằng Hạo cầm cái gối ấn lên lỗ tai mình, muốn che hết tạp âm này, nhưng càng không muốn nghe, âm thanh kia lại cứ chui vào lỗ tai, cứ thế nửa giờ sau, người bên kia hoàn toàn không có ý dừng lại, Đằng Hạo thật sự không chịu nổi, sự tức giận tích luỹ mấy ngày liền bùng nổ, hắn cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Cửa lớn của nhà bên cạnh khoá rất kỹ, Đằng Hạo đứng ở cửa ấn chuông rất mạnh.
Trong nhà cũng không có ai giữ cửa.
Hắn bấm chuông dồn dập, tiếng đàn bên trong cũng dồn dập, hắn bấm chuông cửa điên cuồng, tiếng đàn bên trong cũng điên cuồng, người ở bên trong giống như quyết tâm muốn cách cửa mà khiêu khích hắn.
Đăng Hạo tức điên, hắn vung nắm đấm lên bắt đầu phá cửa, nhưng phá cửa cũng không có tác dụng, ngược lại tiếng đàn vẫn ầm ĩ vang lên. Đang lúc Đằng Hạo không biết phải làm gì mới được, thì phía sau dừng lại một chiếc xe hơi màu đen.
Một nam một nữ xuống xe, người nữ đầy người là trang sức quý, cùng tuổi với Thẩm Băng, nam mặc đồ thể thao, bằng tuổi Đằng Hạo.
Hai người này rõ ràng cũng là mẹ con.
“Có việc gì thế?” Người phụ nữ hỏi Đằng Hạo.
“Cô, cháu tên là Đằng Hạo, là hàng xóm, nhà bên cạnh.”
“Tôi biết, thế thì có việc gì?”
“Cháu không có việc gì, là người nhà cô gây chuyện.” Đằng Hạo chỉ về phía lầu hai, “Tiếng dương cầm này quá ầm ĩ! Có thể giữ đạo đức công cộng một chút không? Có thể đừng làm nhiễu dân lành được không?”
Người phụ nữ cùng với con trai của bà ta nhìn nhau, sau đó mỉm cười với Đằng Hạo.
“Xin lỗi, con gái của tôi dạo này tâm trạng không tốt lắm, thường xuyên ở nhà tức giận lung tung, để tôi lập tức đi ngăn nó lại. Vô cùng xin lỗi vì khiến cho cậu khó chịu.”
Đằng Hạo thấy thái độ của người phụ nữ đó thành khẩn, không có lý nào không bỏ qua.
Hắn xoay người trở lại, người phụ nữ đó cùng với con trai bà ta nhanh chóng mở cửa vào nhà.
Đến nhà có ý kiến còn rất có tác dụng.
Đằng Hạo vừa vào tới sân nhà mình, tiếng đàn nhà bên cạnh đã ngừng lại, hắn còn đang thấy vừa lòng, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng đập đồ, cửa sổ ở tầng hai bên trái lại “ầm” lên một tiếng, vỡ vụn ầm ầm, hắn sợ tới mức ngẩn người tại chỗ.
Hình như có gì đó không thích hợp.
Trong đầu Đằng Hạo hiện lên suy nghĩ này, vội vàng quay lại.
Hắn vừa chạy tới cửa nhà hàng xóm, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một cô gái tóc dài mặc váy trắng đi chân trần lao ra từ bên trong, phi vào lòng hắn.
Hai người đều sửng sốt.
Đằng Hạo định đẩy cô gái ra, nhưng cô gái lại càng dùng sức ôm lấy cánh tay hắn.
“Ư! Ư! Ư!” Cô ấy lắc đầu lia lịa, dường như muốn nói gì đấy, nhưng không nói nên lời.
Là một cô gái câm.
“Vân Thâm!”
Người phụ nữ đeo đầy trang sức cùng với con trai của bà ta đuổi theo ra ngoài.
Cô gái câm bị gọi là “Vân Thâm” vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì vội vàng trốn phía sau Đằng Hạo, nắm chặt lấy áo khoác của hắn, phát ra tiếng kêu “Ư ư” thê lương.
Trong nháy mắt kia, Đằng Hạo cảm giác thấy, cô ấy giống như coi hắn thành cọng rơm cứu mạng duy nhất.
“Vân Thâm.”
“Sao thế” Đàng Hạo theo bản năng mà ngăn người phụ nữ kia duỗi tay lại đây
“Đó là con gái của tôi!” Người phụ nữ đó giải thích, “ Đầu của con bé khác với mọi người, hôm nay không uống thuốc, vì thế…”
“Ư…” Cô gái câm Vân Thâm ngắt lời của người phụ nữ kia, hung hăng trợn mắt lên với bà ta.
Đằng Hạo càng cảm thấy kỳ lạ.
“Lại đây, Vân Thâm, mẹ mang con về phòng, con mặc phong phanh như thế ra ngoài sẽ bị ốm đó!” Người phụ nữ dịu dàng nói, lại duỗi tay ra một lần nữa.
Cô gái câm Vân Thân rõ ràng là vô cùng bài xích đối với sự đụng chạm của người phụ nữ kia, cô lại một lần nữa trốn phía sau Đằng Hạo.
“Cô, cháu thấy hình như cô ấy không muốn vào với cô, có phải có nguyên nhân gì khác không?”
Người phụ nữ kia trở nên khó chịu, ngữ khí cũng không còn thân thiện nữa: “Buồn cười, có thể có nguyên nhân gì chứ?”
Đằng Hạo nhìn về phía Vân Thâm, hỏi cô ấy: “Cô có biết viết chữ không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!