Nguyễn Dư đi cùng Hàn Tá vào nhà ăn, giờ cao điểm ở nhà ăn đã qua rồi, đúng như lời của Điền Thành nói, lúc này không có nhiều người lắm.
Ba người Giản Tương Tương vừa ăn xong thu mâm định rời đi thì nhìn thấy Nguyễn Dư và Hàn Tá lại đây, ba người làm mặt quỷ, nụ cười cũng nghẹn lại.
Hàn Tá chủ động chào hỏi với họ, Nguyễn Dư lại hơi thất thần.
Đầy đầu cô đều là Đằng Dực.
Vừa rồi, bọn họ chính diện gặp phải, lại vô thanh vô tức giống như người xa lạ, thậm chí còn không liếc nhìn lẫn nhau. Loại cảm giác mới lạ này khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Cô biết trong lòng mình có khúc mắc với Phương Uyển, ghen mặc dù không có quyền ghen, nhưng Đằng Dực thì sao? Vì sao hắn lại không để ý tới cô? Cô đã đắc tội hắn chỗ nào sao?
“Cậu ăn gì?” Hàn Tá bên cạnh lên tiếng.
“Giống cậu.” Nguyễn Dư nói.
Hàn Tá gọi hai bát bún thịt dê.
Đầu bếp ở nhà ăn động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong món bún thịt dê.
Hai người đi tìm chỗ ngồi.
“Ớt không? Dấm không?” Hàn Tá lại hỏi.
Rõ ràng là nhà ăn trường cô, nhưng cô lại giống như đang làm khách.
“Dấm.”
Hàn Tá đưa dấm tới cho cô, còn hắn lại cầm ớt.
Bún rất đầy, thịt dê lại chất thành một đống ở phía trên, chỉ nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.
Hàn Tá đổ đầy tương ớt vào bát, nếm trước một miếng.
“Uhm, rất ngon.” Hắn hạ mi, đáy mắt đều là cảm giác thoả mãn: “Mau ăn đi!”
Lại đảo khách thành chủ rồi.
Nguyễn Dư cười: “Cậu rất quen thuộc với thầy Điền Thành à?”
“Ừ, trước kia Điền đại ca là học sinh của cậu tôi, hiện giờ anh ấy tốt nghiệp trở lại trường cũ, lại trở thành đồng sự của cậu tôi, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt. Điền đại ca thường xuyên đến ăn chực ở nhà cậu tôi, chúng tôi biết nhau lâu rồi.”
“Ồ”
Hai người đều cúi đầu ăn bún, không nói gì sang chủ đề khác, nhưng cũng may, không xấu hổ lắm.
Hàn Tá rất hấp dẫn người khác, luôn có những cô gái vô tình nhìn về phía bàn của bọn họ. Trong tình cảnh này, lại khiến cho Nguyễn Dư nhớ tới Đằng Dực, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Đằng Dực không thường xuyên tới nhà ăn.
“Hình như cậu rất được yêu thích.” Nguyễn Dư nói.
“Thật không?”
“Cậu không biết à?”
Hàn Tá ngẩng đầu lên, nhìn một vòng hai bên, những nữ sinh đang nhìn về phía hắn đều xấu hổ cúi đầu vùi mặt xuống ăn.”
“Không biết các cô ấy thích cái gì ở tôi.”
“Chắc là mặt.” Nguyễn Dư cười, “Dù sao cũng là thời nhìn mặt ăn cơm.”
Hàn Tá nhìn cô, bỗng nhiên gác chiếc đũa xuống, “Vậy thì sau này dùng khuôn mặt này để hẹn cậu ăn cơm, cậu có đồng ý không?”
Dáng vẻ nghiêm trang của hắn khiến cho tim của Nguyễn Dư đập lỡ một nhịp.
Những lời này có lượng tin tức rất lớn.
Sự yêu thích giữa nam và nữ, giống như hơi nước trên kính, rất mông lung. Qua tầng mông lung này nhìn cái gì cũng thấy đẹp, nhưng khi duỗi tay lau đi tầng hơi nước đó, trong gương còn lại cái gì thì không biết nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!