“Ai da, hai người… sao lại ở đây?” Thật ra Điền Thành muốn hỏi là vì sao hai người bọn họ lại ở bên cạnh nhau.
“Đi tới nhà ăn nếm thử mì nổi tiếng trên mạng trong truyền thuyết.” Hàn Tá vừa nói vừa gật đầu với Đằng Dực đi bên cạnh Điền Thành.
Đằng Dực không quen biết Hàn Tá, nhưng Hàn Tá đã sớm nghe nói đến Đằng Dực, lúc trước hắn đã xem rất nhiều cuộc thi đấu của Đằng Dực trên mạng, mà tối hôm qua, vì có thể gần gũi mà cảm thụ thực lực của Đằng Dực, hắn lại mua vé đi tới hiện trường để xem. Tuy kết quả ngoài dự đoán của mọi người, nhưng biểu hiện của Đằng Dực làm bùng nổ toàn trường vẫn khiến cho Hàn Tá cảm thấy đáng giá đi xem.
“Được rồi, nhanh lên, hiện tại không nhiều người lắm đâu.” Điền Thành vỗ tai Hàn Tá. “Có rảnh thì lại đây chơi.”
“Vâng, hẹn gặp lại!”
Bốn người gặp thoáng qua, Điền Thành và Hàn Tá thân thiện nói chuyện phiếm lại không phát hiện ra hai người bên cạnh mỗi người nhìn một góc, không ai nhìn ai.
“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?” Điền Thành hỏi.
“Bảo em đừng đến cùng thầy tới nhà ăn.”
“À, đúng rồi, vậy thì hôm nay vì sao lại muốn đi tới nhà ăn với tôi.”
“Không vì cái gì.”
Điền Thành cảm thấy khí áp xung quanh Đằng Dực dường như lại càng thấp so với lúc nãy, hắn tự nhiên lại quy kết cảm xúc này đến trận thi đấu hôm qua trong cuộc thi Hồng Ưng.
“Tôi xem trận đấu kia rồi!” Điền Thành nói, “Theo tôi, tôi cảm thấy đây chính là một lần cậu phát huy tốt nhất”
Hôm qua, Đằng Dực trên sân khấu, ngoài kỹ năng chuyên nghiệp không thể chê vào đâu được, tình cảm cũng rất đúng chỗ. Hắn tự tin thẳng tiến không lùi cùng với sự kiêu ngạo bễ nghễ hết thảy, giống như còn trộn lẫn một cảm giác chờ mong muốn chia sẻ, muốn được khẳng định. Cảm giác mong chờ cẩn thận này đã trung hoà khí phách của hắn, làm dịu đi mũi nhọn của hắn, làm Street Dance của hắn không chỉ đơn giản là thể hiện lực lượng và kỹ xảo, còn truyền đạt rất nhiều cảm xúc.
“Quá trình quan trọng hơn kết quả. Hơn nữa đôi khi, những bất công lại dễ khiến người ta trưởng thành hơn là thuận buồm xuôi gió.” Điền Thành tiếp tục trấn an. “Hơn nữa, cậu cũng không tính là không thu hoạch được gì, ít nhất thông qua sự kiện lần này, cậu đã được chú ý hơn rất nhiều rồi. Mức độ chú ý này thậm chí còn vượt qua cả quán quân và bản thân cuộc thi đấu ấy.”
“Vì sao người khác lại chú ý đến em?”
“Bởi vì cậu đẹp trai, không chỉ có đẹp trai, mà dáng vẻ không khuất phục với những quy tắc ngầm lại khiến cho cậu càng ngầu hơn.”
Đằng Dực khẽ hừ một tiếng.
Đây chính là vấn đề.
Một cuộc thi đấu Street Dance, đến cuối cùng, lực chú ý của mọi người đều ở quy tắc ngầm và vẻ ngoài của hắn, lại quên đi sức hấp dẫn của Street Dance, lẫn lộn đầu đuôi như thế không phải là kết quả mà Đằng Dực muốn.
“Tôi biết ý của cậu, cũng rõ ràng mong muốn của cậu là muốn mở rộng Street Dance. Nhưng mà chuyện lớn lại không thể nóng lòng trong một chốc một lát, mỗi người muốn chấp nhận một việc gì đó mới đều cần có một quá trình. Đổi sang góc độ của người xem, có người chú ý đến cậu, cũng chẳng khác nào chú ý đến Street Dance đúng không? Cậu không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, càng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, từ từ chầm chậm là được.”
Hai người đi một đường từ nhà ăn tới phòng tuyên truyền, vừa mới tiến đến đại sảnh của phòng tuyên truyền, bỗng nhiên Đằng Dực dừng lại.
“Đúng rồi, thầy Điền, người kia lúc nãy là ai?”
“Người nào?” Điền Thành không hiểu chuyện gì, trên đường tới đây, học sinh gặp hắn và chào hỏi hắn không dưới mười người, làm sao hắn biết được Đằng Dực nói đến ai.
“Người gọi thầy là anh.”
“À, đó là Hàn Tá, đội trưởng của đội Sreet Dance đại học Hồng Thượng bên cạnh.”
“Đội Street Dance của Hồng Thượng ư?”