“Không phải đã nói chờ ở cửa trường hay sao?” Nguyễn Dư hỏi.
Xung quanh đều là bạn học cùng lớp của mình, Hàn Tá vốn đã rất bắt mắt với con gái rồi, hiện giờ cô vừa đứng gần, ngay cả con trai cũng trở nên tò mò nhìn ngó. Những ánh mắt ái muội đó khiến cho cô cảm thấy không biết phải làm sao.
“Tôi nhớ!”
“Vậy sao cậu lại tới đây?
“Tôi…”
“Hàn Tá!” Chủ nhiệm lớp Thái Trí đi từ phòng học ra, vẫy tay với Hàn Tá từ xa.
Hàn Tá trả lời, nhìn về phía Nguyễn Dư.
Nguyễn Dư nhất thời đỏ mặt, hoá ra không phải hắn tới đây để tìm cô.
“Cậu cứ làm việc của mình, lát nữa tôi lại đi tìm cậu.”
Nguyễn Dư định đi, lại bị Hàn Tá kéo lại.
“Chờ một chút, rất nhanh thôi!” Hàn Tá nói, sau đó đi về phía văn phòng của thầy Thái Trí.
Là do cặp sách của Thái Trí để quên ở nhà, trong đó đều là tư liệu học tập, buổi chiều đi học cần dùng đến, hắn không kịp về nhà lấy, may mà buổi sáng Hàn Tá không có tiết cho nên Thái Trí gọi điện về bảo hắn hỗ trợ mang tới đây.
Hàn Tá giao cặp sách cho Thái Trí, hai người chưa nói gì đã đi.
Nguyên Dư còn đỏ mặt, Thái Trí đi qua cô, cô lại cố tình tránh mặt.
Hàn tá ở phía sau thu toàn bộ cảnh này vào, trên mặt nụ cười càng rõ ràng.
Trên hành lang người ít dần, vào giờ này, mọi người đều đói bụng, so với việc tò mò chuyện của người khác, lấp đầy bụng mình mới là chuyện quan trọng nhất.
Hàn Tá vòng đến trước mặt Nguyễn Dư, móc ra từ cặp sách một con thú bông hình thỏ hơi cũ kỹ.
“Đây.” hắn vươn tay, “Vật quy nguyên chủ.”
Thỏ con ngồi trong lòng bàn tay của hắn, lộ ra hai chiếc răng thỏ mỉm cười với Nguyễn Dư.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Dư đang định lấy đi, Hàn Tá lại thu nó lại, cô bắt vào không khí.
“Chỉ nói cảm ơn bằng miệng? Có phải là nên mời tôi một bữa cơm không?” Khuôn mặt sạch sẽ của hắn lộ ra một chút giảo hoạt.
“Có thể, cậu muốn ăn gì?”
Hắn giúp cô hai lần, tuy lần ở đại hội thể thao hắn là thấy việc nghĩa hăng hái làm, suýt chút nữa đã biến khéo thành vụng, nhưng dù thế nào thì người ta cũng có lòng tốt, mời ăn một bữa cơm cũng là việc nên làm.
“Nghe nói nhà ăn của các cậu có món bún thịt dê ăn rất ngon.”
Nguyễn dư gật đầu.
Dạo này, nhà ăn mở một phòng ăn tên là “Thôi Hải Chân Diện.” Thôi Hải là tên người, bản thân hắn cũng là người có tiếng tăm, Những người xem tiết mục tinh tức dân sinh về khoa học kỹ thuật ở Liêu Thành đều biết hắn, hắn là người hài hước thông minh, dám nói dám làm, lại là một MC rất giỏi. Trước kia Thôi Hải cũng là sinh viên của đại học Ngưỡng Sơn, lần này hắn dựa vào nhân khí của mình để mở một quán mì ở Ngưỡng Sơn, là muốn quay về trường cũ. Nghe nói quán mì này ngoài phí tổn buôn bán bình thường, thu nhập đều dùng để giúp đỡ học sinh nghèo khó trong trường.
Từ lúc quán mì mở ra, cả thầy trò đều nối liền không dứt, trong đó ăn ngon nhất là món bún thịt dê đã trở thành món ăn nổi tiếng trên mạng. Nguyễn Dư đã đi qua vài lần, mì ở chỗ đó không chỉ nhiều mà giá lại rẻ.
“Ăn rất ngon, nhưng mà phải xếp hàng.”
“Không sao, tôi không vội.”
“Vậy thì được, đi thôi!”
-_-
Đằng Dực đi theo Điền Thành ra khỏi nhà ăn.
Hai người đều mặc áo jacket kiểu cổ, nhìn không giống thầy trò, mà giống bạn bè hơn.
“Mì nổi tiếng trên mạng hương vị thế nào?” Điền Thành cắn que tăm, nghiêng đầu nhìn Đằng Dực.
“Uhm”