Trong tiếng cười ái muội ồn ào, Nguyễn Dư mở WeChat, nhìn thấy một tấm ảnh Hàn Tá gửi đến.
Trong ảnh, là thú bông hình thỏ con mà cô vẫn thường treo trên ba lô, đó là món quà mà cha cô đã tặng.
“Là của cậu phải không?” Hàn Tá hỏi.
“Vừa rồi rơi ở dưới đất, cậu chạy nhanh quá, tôi không kịp gọi.” Hắn lại gửi thêm một tin nhắn.
Nguyễn Dư vội vàng tìm ở túi, quả nhiên không còn.
“Là của tôi.” Cô trả lời.
“Cậu ở đâu, nếu tiện thì tôi sẽ tới trường của cậu.”
“Tôi đang ở phố Trường An.”
“Vậy thì xa quá, lúc này tôi không tới được, ngày mai mang qua trường cho cậu được không?”
“Được, không phiền chứ!”
“Có gì đâu!” Hàn Tá gửi tới một biểu cảm nhe răng cười, “Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ chăm sóc tốt cho người bạn thỏ con này.”
Nguyễn Dư nhìn thấy hàng chữ trên màn hình, không khỏi cong cong khoé môi.
“Kẽo kẹt…” Bên tai truyền đến tiếng chân ghế cọ sát mặt đất, Nguyễn Dư ngẩng đầu nhìn thấy Đằng Dực đứng lên
-_-
“Sao thế?” Phương Uyển nắm lấy cánh tay của Đằng Dực.
“Đi ra ngoài hít thở không khí!”
“Em đi cùng với anh!”
“Không cần!”
Đằng Dực tránh khỏi cánh tay của Phương Uyển, ra ngoài đại sảnh.
Bóng dáng cao lớn kia rất nhanh đã tiến vào bóng đêm.
Người trên bàn nhìn nhau.
“Hôm nay lão đại lạ thật đấy!” Thải Hồng nói.
“Nhưng mà, nhảy nhiều năm như thế, tham gia nhiều cuộc thi như vậy, hắn căn bản không phải để ý đến thứ tự như thế, nếu đổi vào ngày thường đã sớm không sao rồi.” Tiêu Khanh quét một vòng những người ngồi trên bàn, “Có phải có người đã chọc tới hắn không?”
Không ai lên tiếng
Phương Uyển đứng lên: “Các cậu ăn đi, không cần lo, tôi đi với anh ấy.”
Cô ta nói, sau đó chậm chạp đi ra ngoài.
Ngoài cửa là một con sông, trên sông có một cây cầu, trên cầu có một người, rất nhanh đã biến thành hai bóng người trên cầu.
Màn đêm phác hoạ hình bóng hai người, bọn họ cùng mặc áo khoác rộng, cùng tết bím tóc giống nhau, không chỉ có ngoại hình xứng đôi với nhau, ngay cả khí chất cũng vô cùng hợp.
Nguyễn Dư lặng yên nắm cốc bia trong tay, bắt đầu uống hết cốc này tới cốc khác vào bụng. Trước kia cô chưa từng uống bia rượu, cũng không biết tửu lượng của mình thế nào, nhưng lúc này, cô chỉ biết mình cần phải uống vào chất cồn.
Nếu có thể uống say, nếu có thể quên đi mọi thứ thì càng tốt.
Mọi người trên bàn trò chuyện về buổi thi đấu hôm nay, trò chuyện về Tất Thành Kiệt, lâu lâu lại có người đập bàn một cái, trong lòng đầy căm phẫn, không ai chú ý tới Nguyễn Dư.
Cô cứ thế mà vừa ăn một mâm đậu phộng, uống hết hai chai bia.
Ngoài cửa sổ Đằng Dực và Phương Uyển còn đứng.
Trên cầu có người đi đường khác, đi tới đi lui, bóng người trùng lên bóng người, bộ dáng hai người bọn họ mờ dần.
Nguyễn Dư đứng lên, đầu nặng chân nghẹ, đột nhiên ngả nghiêng một chút, bỗng nhiên ngã quỵ xuống đất, trong nháy mắt, cái mông hình như vỡ ra, cô đau đến nhe răng trợn mắt.
“Ối! Làm sao thế!”
Một bàn con trai vội vàng vây quanh cô.
“Không sao đâu! Không sao đâu!” Cô xua tay, đỡ lấy cánh tay của Đằng Hạo mượn lực đứng lên, “Tôi muốn đi toilet một chút.”
“Uống nhiều quá rồi à?” Tiêu Khanh cầm lấy mấy cái chai rỗng trên bàn: “Chỗ này đều là em uống à?”
“Tôi… hức…”
Một tiếng nấc từ miệng vang lên, thay thế cho câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!