Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đằng Dực và Phương Uyển tới trước một chút, Phương Uyển đã gọi xong đồ ăn, bà chủ đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn đưa cho cô thực đơn.

Nguyễn Dư vào cửa, khi bà chủ nhìn thấy cô, mỉm cười với cô một chút.

“Tới rồi tới rồi, mọi người ngồi xuống đi!” Phương Uyển tiếp đón, “Đằng Hạo, em ngồi cạnh anh trai đi!”

Đằng Hạo ngồi xuống, tiện tay kéo Nguyễn Dư bên người ngồi xuống.

“Ai da, lớn rồi, trở thành quý ông rồi, càng ngày càng giống anh trai em!” Phương Uyển nói đầy thâm ý.

Đằng Hạo chưa tiếp xúc nhiều, lần này mặt lại đỏ lên.

Nguyễn Dư bỏ túi xuống, nhìn Đằng Dực qua Đằng Hạo. Đằng Dực ngồi đó, mặt mũi không có biểu cảm gì, từ khi bọn họ vào cửa hắn vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại.

Trên đường, có người gọi điện thoại cho hắn, hắn trực tiếp không nghe.

Đồ ăn được mang lên, Thải Hồng hỏi bà chủ muốn một thùng bia.

“Lão đại, đêm nay uống không say không về, ngày mai tỉnh lại rồi, những việc điên rồi kia sẽ đi qua thôi!” Thải Hồng vừa rót rượu cho Đằng Dực vừa nói.

“Thải Hồng nói đúng.” Tiêu Khanh phụ hoạ, “Chúng ta không so đo với đám tư  bản đó. Hồng Ưng cũng ngu ngốc, không ngờ tự mình đập đổ danh tiếng của mình như thế. Cuộc thi Street Dance của bọn họ sau năm nay nhất định sẽ không làm tiếp được nữa, sau này, vòng Street Dance còn ai thèm tham gia nữa? Vừa nãy trên đường đi, ta thấy trên mạng nói, hoá ra Tất Thành Kiệt đã ký với Hồng Ưng, lần này Hồng Ưng đã sớm có âm mưu từ trước, chính là để cho Tất Thành Kiệt đạt quán quân ba lần liên tiếp, sau đó biến hắn thành nghệ sĩ, để hắn ra mắt.”

“Với tính tình đó của hắn, có thể nổi tôi sẽ livestream mình đang tắm.” Chu Hi Hoà nói.

“Xì, ai thèm xem cậu tắm.”

“Không phải vừa nãy cậu nói là tôi đẹp trai hơn cậu ta à?”

“Nói cậu đẹp trai thì cũng không nên lưu manh công khai chứ!”

“Ha ha ha…”

Trong tiếng ầm ĩ của mọi người, Đằng Dực cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Đằng Hạo lo lắng mà liếc mắt nhìn Đằng Dực một cái, hắn cảm thấy hoả khí của Đằng Dực vẫn còn rất lớn. Cũng đúng, vì lần thi đấu này luyện tập lâu như vậy, đến cuối cùng lại trở thành thịt cá trên thớt của người khác, cho dù là ai cũng không thể vui được.

“Được rồi, đừng nói nữa, phiền toái.” Phương Uyển ra hiệu với mọi người.

Tiêu Khanh lập tức hiểu ý: “Haizz, chúng ta đều là người quê mùa, không biết nói gì cũng không biết an ủi người khác, Nguyễn Dư, em là thủ khoa, em thay chúng tôi nói vài câu an ủi đi.”

-_-

Nguyễn Dư còn đang tập trung ăn, bị điểm danh bất ngờ, tay cầm đũa cứng đờ.

Cô ngước mắt, nhìn thấy mọi người cả bàn đều nhìn về phía mình, bao gồm cả Đằng dực.

Đèn sáng trên đỉnh đầu, ánh sáng xanh nhu hoà, tiếng mái chèo bên ngoài giống như mang bọn họ trở lại ngày đó, một ngày chỉ có hai người bọn họ ở đây.

Nguyễn Dư cầm chai bia vừa mới mở lên, đổ cho mình một cốc, cô giơ cốc bia lên về phía Đằng dực, uống một ngụm, giống như làm mình trở nên can đảm hơn.

“Tôi cũng không biết an ủi người khác.” Giọng nói của cô có chút cồn, hơn khàn khàn, “Tôi chỉ biết là thế giới này vốn dĩ không công bằng.”

“Cô nàng thủ khoa, chị nói cái gì thế? Chị…” Đằng Hạo há mồm, lại bị Tiêu Khanh nhét một cái bánh bột ngô vào miệng, ngăn hắn nói.

Nguyễn Dư rủ mặt xuống, tóc mai bay khẽ.

“Tôi đã nói là tôi không biết cách an ủi người khác rồi.”

“Không sao, nói gì cũng được.” Tiêu Khanh cổ vũ cô.

Nguyễn Dư gật gật đầu, tiếp tục nhìn Đằng Dực.

Hắn ôm khuỷu tay dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt của hắn giống như mùi vị bia trong cốc của cô.

“Kết quả hôm nay không nằm trong dự kiến của mọi người, cũng chính là cái việc ngoài dự đoán của mọi người này đã thể hiện rằng anh chính là mục đích chung. Thực lực của anh ai cũng rõ. Mà tôi vẫn luôn cảm thấy, vinh dự đều là vật ngoài thân, thực lực mới là thứ chân chính thuộc về mình.”

Giọng nói của Nguyễn Dư trầm xuống, trên bàn yên lặng, tiếp theo vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

“Không hổ là thủ khoa, nói rất có lý.” Tiêu Khanh cổ vũ.

“Đúng Đúng Đúng, rất có lý!”

Mấy người Thải Hồng cũng không ngừng mà gạt đầu theo.

Đằng Dực đứng lên, nâng cốc chạm vào cốc trong tay Nguyễn Dư, lại một lần nữa uống cạn sạch một hơi.

“Cảm ơn.” Hắn nói.

Nguyễn dư cười với hắn một chút, đang định uống hết bia trong cốc, điện thoại đang để trên bàn của cô bỗng nhiên vang lên.

Là tiếng thông báo WeChat.

“Ai da, anh trai ban nãy đã sớm nhắn cho em thế à?” Tiêu Khanh trêu ghẹo.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!