Giản Tương Tương trở lại phòng ngủ, vừa ngả đầu đã ngủ, Hạ Xảo Phượng đã tỉnh, nhưng còn chưa dậy, lúc này còn đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Đây là cách sử dụng cuối tuần một cách chính xác của hai người.
Nguyễn Dư lại giống như là người máy nhanh chóng vặn dây cót, không ngừng chút nào. Cô đã sắp xếp ba lô, lấy vé giao thông công cộng rồi ra ngoài. Cô cần phải đến một tiểu khu tên là “Hoa Phủ”, lúc trước khi gửi hồ sơ lý lịch lên mạng, cô đã tiện tay tra vị trí cụ thể của tiểu khu kia, là một khu vực thượng lưu, một tiểu khu rất có tiếng dành cho người giàu có.
Chủ thuê là một phụ nữ tên là Thẩm Băng, Nguyễn Dư đã từng gọi điện thoại cho người này một lần, giọng của Thẩm Băng rất là vang và khoẻ, phong cách nói chuyện thì lưu loát dứt khoát, không hề dài dòng chút nào. Tuy chưa gặp mặt nhưng Nguyễn Dư hoàn toàn có thể tưởng tượng được Thẩm Băng là một phụ nữ giỏi giang thế nào.
Quả nhiên, giọng tựa như người.
Khi Nguyễn Dư tới tiểu khu Hoa Phủ, biệt thự số 93, Thẩm Băng đang đợi cô.
Thẩm Băng mặc một chiếc áo vest màu trắng, cùng với một chiếc quần dài ống rộng, một mái tóc ngắn thời thượng nhưng vẫn mang theo vẻ trầm ổn, toàn thân đều có khí chất vô cùng ưu nhã, chính xác là hình tượng của nữ cường chân chính.
“Nguyễn Dư phải không?”
Thẩm Băng vừa chào hỏi với Nguyễn Dư, vừa nhìn Nguyễn Dư từ trên xuống dưới. Ánh mắt của nàng giống như một dụng cụ tinh vi, ngay cả nếp nhăn trên quần Jeans của Nguyễn Dư cũng không bỏ qua.
Nguyễn Dư bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, cô gật gật đầu, nói câu: “Cháu chào cô ạ!”
Thẩm Băng bỗng nhiên cười, bà chỉ vào chiếc sofa phía đối diện: “Đừng khẩn trương, mời ngồi!”
“Cảm ơn cô!”
“Tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của cháu, ta rất vừa lòng, hôm nay nhìn thấy cháu tôi cũng rất vừa lòng.”
Hai chữ “vừa lòng” này nặng trĩu, ép cho Nguyễn Dư không biết phải làm sao, cô thật sự không biết bản thân mình có chỗ nào khiến cho người phụ nữ tên Thẩm Băng mới nhìn có vẻ vô cùng khó tính này nói vừa lòng.
Chẳng lẽ là vì cô trang điểm tự nhiên giản dị sao?
“Bởi vì lát nữa tôi phải lên máy bay rồi, tôi nói ngắn gọn thôi, con trai của tôi hiện giờ vừa mới lên lớp mười hai (4), thành tích của nó ngoài toán học ra thì môn gì cũng không tốt, tôi cũng không yêu cầu cháu có thể giúp cho thành tích của nó có tiến bộ vượt bậc, chỉ muốn cháu có thể khiến cho trạng thái của nó tốt hơn bây giờ, đừng để nó tiếp tục thụt lùi, chỉ có như thế sang năm mới có thể thi đậu đại học.”
“Cháu hiểu rồi ạ!”
“Nếu như cháu không có ý kiến gì, thời gian là từ thứ hai đến thứ sáu đi, mỗi ngày hai tiếng từ bảy giờ tối đến chín giờ tối, buổi chiều thứ bảy chủ nhật ba giờ từ một giờ đến ba giờ chiều, giá cả không thay đổi so với đã đưa ra trên mạng, OK?”
“Được ạ!”
“Tôi đưa cháu đi giới thiệu với con trai ta một chút.” Thẩm Băng nói rồi đứng lên, đi về tầng hai.
Nguyễn Dư vội vàng đi theo bà.
Biệt thự rất lớn, trang hoàng và bày biện trong phòng đều thể hiện phẩm vị phi phàm của chủ nhân. Nguyễn Dư nhìn lên mặt đất không dính một chút bụi, bước chân cũng tự nhiên trở nên cẩn thận hơn.
Phòng của con trai của Thẩm Băng ở bên phải lối đi, khi bà đi qua đó, gõ cửa một chút thì lập tức đẩy cửa vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!