Một trận chiến kịch liệt, cuối cùng đã kết thúc.
Cả hai người Đằng Dực cùng với Tất Thành Kiệt đều mồ hôi đầm đìa.
Tuy kết quả còn chưa công bố, nhưng Tiêu Khanh, Lâm San, và Chu Hi Hoà đã đập tay nhau, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi.
Nguyễn Dư nhìn Đằng Dực đang đứng giữa sân khấu, trong lòng rốt cuộc có thể bình tĩnh rồi.
Một lát sau, trọng tài lên đài.
Trọng tài là một người Hàn Quốc, có một dúm ria mép, buộc một chiếc khăn trên đầu, từ cách ăn mặc cũng có thể thấy là một người trong giới Street Dance.
“Tất Thành Kiệt! Tất Thành Kiệt!”
Fans của Tất Thành Kiệt kêu to.
Cho dù thần tượng ở trên sân khẩu biểu hiện bình thường, nhưng fans hâm mộ thì đều mang theo lăng kính của fans hâm mộ, giống như con hát mẹ khen hay, cho dù con nhà người ta ưu tú thế nào thì cũng không tốt bằng con mình.
Trọng tài đứng ở giữa Đằng Dực và Tất Thành Kiệt, chào hỏi hai người, lại muốn tăng lên chút hồi hộp, một lát sau mới dắt tay hai người một trái một phải.
“Tất Thành Kiệt! Tất Thành Kiệt!”
“Đằng Dực! Đằng Dực!”
Thính phòng ầm ào, loạn thành một đống.
“Thật phiền quá đi!” Đằng Hạo nhịn không được nói.
Nguyễn Dư cười cười, muốn trả lời Đằng Hạo một câu, nhưng cô còn chưa định mở miệng, nụ cười đã tắt ở khoé môi.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cô nhìn thấy trọng tài giơ tay Tất Thành Kiệt lên, sau đó xoay người ôm lấy Đằng Dực.
Hiện trường tĩnh lặng vài giây.
Đằng Dực bị ôm ngốc.
“A! Thất Thành Kiệt! Tất Thành Kiệt!”
Fans của Tất Thành Kiệt phản ứng đầu tiên, họ thét chói tai đánh thức những người xem khác đang kinh ngạc, cũng đánh thức Đằng Dực.
Đằng Dực cười lạnh, chưa mở miệng nói gì, chỉ xanh mặt rời khỏi sân khấu.
Nhân viên công tác tại hiện trường lớn tiếng kêu tên hắn, muốn giữ hắn lại để chụp ảnh lưu niệm, nhưng Đằng Dực không quay đầu lại.
Nguyễn Dư chưa từng thấy một Đằng Dực như thế, trong ấn tượng của cô, Đằng Dực vẫn luôn ôn hoà lễ độ, nhưng lúc này, toàn thân hắn toả ra cảm xúc: “Ông không phục!”
“Con mẹ nó!” Tiêu Khanh gầm nhẹ, “Lũ điên này, không ngờ có thể làm trò trắng trợn như thế!”
“Đằng Dực!”
“Đằng Dực!”
“Đằng Dực!”
Không biết là ai nổi lên đầu tiên, một ít vũ giả tới đây quan chiến đồng loạt kêu lên tên của Đằng Dực.
Đằng Dực vẫn như cũ không quay đầu lại, hắn không quay đầu lại, đó là thái độ của hắn.
Bóng dáng kiệt ngạo kia càng lúc càng xa, hào quang cùng với mồ hôi hắn để lại trên sân khấu đều khắc vào đầu mỗi người. Ai thắng ai thua, trong lòng mỗi người đều có kết luận rồi.
“Đằng Dực!”
“Đằng Dực!”
“Đằng Dực!”
Tiếng gào thét tức giận bất bình vì chính nghĩa của mọi người dễ dàng có thể bao phủ tiếng thét của fans Tất Thành Kiệt.
Chưa từng có một người có thể tạo ra một thanh thế to lớn như thế vì “không thắng”.
Hốc mắt Nguyễn Dư nóng lên.
Tất Thành Kiệt đứng trên đài, nhận thứ vinh dự xấu hổ này, không ngờ trên mặt lại không thấy xấu hổ. Hắn thản nhiên, vũ nhục tất cả những vũ giả đã tới hôm nay.
Đúng là da mặt dày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!