Thi đấu hết đợt này tới đột khác, ánh đèn tại hiện trường, âm nhạc không ngừng thay đổi, phía trong sân vận động cùng với bên ngoài hoàn toàn phân cách thành hai thế giới.
Một bên bình tĩnh như thường, một bên nhiệt huyết ồn ào náo động.
Sau khi đã định ra bốn người mạnh nhất, tiếp tục trận chiến tranh giải nhất.
Đằng Dực lại một lần nữa lên đài.
Khi hắn đứng dậy mang theo một trận gió, gió vẫn mang theo mùi Bạch Dược Vân Nam khiến người ta lo lắng.
Nguyễn Dư nhíu mi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Đằng Dực.
Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía nàng cười thật tươi. Nụ cười này mang theo đầy đủ tự tin và sự thong dong trong lòng.
Mày của Nguyễn Dư lập tức lỏng ra.
Hắn sẽ thắng chứ!
Nhất định thắng!
Bốn người nhảy một hồi, sau một vòng, chỉ còn lại Đằng Dực và Tất Thành Kiệt đua cuộc đua quán quân.
Cường giả đấu với cường giả, trong sân vô cùng náo nhiệt.
Lúc trước mỗi lần Đằng Dực đều biểu hiện sự thành thạo, khiến cho người ta cảm thấy hắn thong dong, hắn vẫn còn át chủ bài chưa bỏ ra, mà đến lúc này, đến tận thời khắc cuối cùng, hắn vẫn hiện ra tư thái ứng phó toàn lực, các động tác Powermove yêu cầu kỹ thuật cao hết lần này tới lần khác.
Quá nhiều cao trào, nếu xử lý không tốt sẽ giống Nino, khiến cho người ta có cảm giác hữu dũng vô mưu, nhưng cho dù Đằng Dực cũng là phô diễn kỹ thuật, nhưng hắn lại phô diễn theo kiểu đánh một ván cờ đã bố cục sẵn rồi.
Ngày ngày đêm đêm ở phòng luyện tập cùng với thời gian thủ vững nhiều năm như thế, giống như khiến cho thân thể của hắn ấp ủ thành một chiếc hộp lưu trữ bảo tàng, cho dù lấy bao nhiêu cũng không hết bảo bối.
Tất cả mọi người chìm đắm trong điệu nhảy của hắn, hắn biến Street Dance thành nghệ thuật khiến cho người xem đều hoa mắt.
Trái tim của Nguyễn Dư dường như trói buộc lên người Đằng Dực, mỗi lần hắn dán xuống mặt đất là mỗi lần trái tim của cô nhảy lên, trong lòng nàng đều gợn sóng. Khi hắn trồng cây chuối xoay người, máu trên người của cô cũng dồn lên trán, giống như chính mình là người đang liều mạng trên mặt đất.
“Thật là nguy hiểm!” Cô thở nhẹ.
“Không sao đâu, kỹ thuật của anh trai tôi mạnh không thể chịu nổi!” Đằng Hạo kiêu ngạo.
Tiêu Khanh xoay mặt liếc nhìn Đằng Hạo một cái: “Trẻ con, nói lời thô tục gì thế, cậu biết kỹ thuật của anh trai cậu như thế nào?”
Nguyễn Dư: …
Đằng Hạo: …
Khán đài toàn bộ sôi trào, Phương Uyển vốn đang ngồi xếp bằng dưới đất, lúc này đã nữa quỳ, hưng phấn kêu to tên của Đằng Dực.
Tất Thành Kiệt đối mặt với đối thủ như vậy, tự nhiên áp lực cũng rất lớn, hắn muốn tận lực ổn định trạng thái của mình, nhưng thể lực lại kéo hắn lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!