Sân khấu lại một lần nữa vỡ oà.
Nguyễn Dư bị động tác xoay chong chóng của Đại Hoa doạ cho không dám chớp mắt.
Dưới ánh đèn, người con trai có dung mạo bình thường này, thật giống như một đoá hoa thật lớn, nhiệt liệt mà nở rộ.
Street Dance là có hồn.
Cho dù nhiều người như thế, một khi có được linh hồn tự do lại chuyên chú như thế, đều sẽ trở nên loá mắt.
Nguyễn Dư nhịn không được mà mạnh mẽ vỗ tay, khiến cho Đằng Dực quay đầu lại nhìn cô.
Vẻ mặt của hắn cười như không cười.
Nguyễn Dư nhìn hắn, lại nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới phát hiện ra, hình như không có ai vỗ tay, mọi người đều dùng động tác phất tay để biểu đạt cảm giác hưng phấn và kinh diễm.
Chỉ có một mình cô là khác người.
Nguyễn Dư cắn môi, lực vỗ tay bị giảm xuống, cuối cùng đôi tay nắm lấy nhau, ngượng ngùng buông xuống.
“Như thế này!”
Đằng Dực bỗng nhiên cầm lấy cổ tay của cô, hướng lên trên giơ lên, quơ qua quơ lại, cách một tầng áo phông, cô rõ ràng cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của hắn, mà ngón tay cái của hắn đè lên phía cuối đường sinh mệnh của cô, da thịt chạm vào da thịt.
Nguyễn Dư vội vàng tránh khỏi cái nắm tay của Đằng Dực.
Mặt của cô nhất định là đỏ lên rồi, nhưng thật may, ánh đèn ở đây sẽ giấu giếm giúp cô.
“Ở trong những trận battle Street Dance, có rất nhiều thủ thế có ý nghĩa đặc biệt, giống như vậy…” Hắn vẫy vẫy tay, “Thế này có nghĩa là thật sự xuất hắc, nghĩa là siêu ngầu!”
“Như thế này à?” Nguyễn Dư học theo động tác của hắn, giơ cánh tay lên, hơi gập ngón út cùng với ngón áp út vẫy vẫy ngón tay.
“Đúng thế!”
Nguyễn Dư nghĩ một chút, bắt tay duỗi đến trước mặt hắn làm lại một lần động tác này.
“Hả?”
“Vừa rồi chưa kịp làm thế với anh! Hiện tại làm bù!” Vẻ mặt của cô rất chân thành.
Đằng Dực nhìn cô.
Ánh đèn chiếu qua chiếu lại trên đỉnh đầu hai người, cái khuyên tai trên vành tai của cô, khi thì sáng lên, khi thì tối, giống như một con cá nhỏ bơi lội trước mắt hắn.
Tay của cô còn ở phía trước.
Đằng Dực bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc muốn nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn kia.
“Anh!” Đằng Hạo kêu lên.
Đằng Dực hoàn hồn.
“Sao thế?”
“Hình như Tất Thành Kiệt cũng không lợi hại như trong tưởng tượng.”
Đằng Dực không nói, ánh mắt chuyển hướng lên sân khấu.
Bài biểu diễn của Đại Hoa đã kết thúc, hiện tại đến lúc Tất Thành Kiệt nhảy. Tất Thành Kiệt là quán quân của hai năm trước. Theo lý mà nói, kỹ thuật nhảy của hắn nhất định phải vô cùng xuất chúng, nhưng hôm nay, biểu hiện của hắn so với hai năm trước cũng không có gì gọi là xuất sắc cả.
Rõ ràng là trong năm này hắn lười luyện tập.
Cũng đúng, so với giới giải trí hào quang vạn trượng cùng với khoái cảm truy danh trục lợi, thì luyện nhảy vừa khô khan vừa nhàm chán hơn rất nhiều. Nhưng làm một vũ giả Street Dance, nhất định không thể quên được nền tảng vũ giả của mình.
Nguyễn Dư không thấy nhiều như thế, cô chỉ nghe thấy fans của Tất Thành Kiệt đang hét khản cả giọng để tiếp ứng cho hắn.
Bỗng nhiên, Đại Hoa làm một động tác ngủ thiếp đi đối với Tất Thành Kiệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!