Tổ đầu tiên kết thúc, Nino và Đằng Dực ngồi vào khán đài.
Nino bị bạn bè của hắn kéo về phía sau, ánh mắt của Đằng Dực quét một vòng, đi tới, ngồi vào giữa Nguyễn Dư và Đằng Hạo. Nguyễn Dư và Đằng Hạo đều xê dịch sang bên cạnh, giữ lại chút không gian cho hắn, để hắn ngồi thoải mái hơn.
Phương Uyển ngồi ở bên kia, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, suy nghĩ một chút, tìm tòi nghiên cứu một chút, nhưng cuối cùng, cảm xúc trong đáy mắt cũng phai nhạt.
Rốt cuộc, ai cũng không thể nào xác định được Đằng Dực đi tới chỗ đó là vì Nguyễn Dư hay là vì Đằng Hạo.
“Anh, anh quá ngầu quá ngầu quá ngầu…” Đằng Hạo giống như một cái máy đọc.
“Chỉ biết mỗi một từ này thôi à?” Đằng Dực nâng khuỷu tay đụng vào Nguyễn Dư, “Em nên bổ túc ngữ văn cho nó.”
Nguyễn Du phì cười.
“Cười cái gì?” Hắn nhìn cô, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi.
“Không, chỉ là cảm thấy, nếu bây giờ anh bảo tôi nói, tôi cũng chỉ biết nói từ ấy thôi.”
“Đây là… Khen tôi phải không?”
“Uhm, khen anh, quá ngầu.”
Đằng Dực cười.
Nhóm người Tiêu Khanh cách Nguyễn Dư, duỗi tay lại chạm quyền với Đằng Dực.
Đằng Dực đáp lại bọn họ, động tác này khiến cho cơ thể hắn toả ra mùi thuốc dán.
“Không sao chứ?” Nguyễn Dư chỉ vào bờ vai của hắn, nhẹ hỏi.
Vừa rồi khi hắn làm những động tác cần lực chống đỡ rất mạnh, cô vẫn luôn lo lắng cho bờ vai của hắn.
Đằng Dực nhìn cô một cái, bỗng nhiên mà nhẹ giọng hỏi lại: “Sao thế? Lo cho tôi ư?”
Giọng nói kia bị âm nhạc che lấp, nhưng Nguyễn Dư vẫn nghe thấy rồi.
Cô tự nhiên cảm thấy luống cuống, suy đoán rốt cuộc là hắn có phát hiện ra chút tình cảm mới chớm của mình không? Hay chỉ là thuận miệng hỏi.
“Chỉ là tôi ngửi thấy mùi cao dán.” Cô nói.
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cứ như thế nhẹ nhàng mà tránh né.
Đằng Dực gật gật đầu, cười nói, “Không sao.”
Tổ tuyển thủ thứ hai lên sân khấu, giúp bọn họ kết thúc đề tài xấu hổ này, Nguyễn Dư nhẹ nhàng thở phào.
Tất Thành Kiệt ở tổ thứ hai, hắn có fans tới hiện trường, mấy nữ sinh vừa nhìn thấy hắn đã ở nơi đó nhất trí mà hô lên khẩu hiệu,Cho dù Thành Kiệt đi đâu, chanh tử vĩnh viễn theo đó… khiến cho các vũ giả ở hiện trường cười ầm lên.
Trong vòng StreetDance không thịnh hành cái này.
Tất Thành Kiệt lại thản nhiên, hắn đứng thẳng người, hướng về phía các fan từ xa tặng một cái hôn gió.
Mấy cô gái lập tức hôn gió trở lại.
“Phúc lợi không tệ!” Chu Hi Hoà ở bên cạnh nói.
“Cậu hâm mộ à?” Tiêu Khanh liếc mắt về phía Chu Hi Hoà một cái
“Một chút!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!