Cuộc thi Street Dance Hồng Ưng là một cuộc thi đấu trực tiếp do công ty Hồng Ưng bỏ vốn tổ chức, mỗi năm vào giữa tháng mười, sẽ tổ chức ở một thành phố khác nhau. Năm nay làm ở Liêu Thành.
Cuộc thi đấu này bắt đầu từ vòng loại, 50 tiến vào vòng 20, vòng 20 tới vòng 10, vòng 10 tiến vòng 8 đội mạnh nhất, sau đó là chung kết.
Kể từ vòng loại Nguyễn Dư đã muốn đi tới hiện trường để cảm thụ bầu không khí thi đấu, nhưng mấy trận đấu phía trước này Đằng Dực cũng không mang theo cô đi.
Đằng Hạo cũng không đi, ý của hắn là phía trước đều là tiểu lâu la so chiêu, không có gì đẹp, biển rộng đãi cát, chỉ có đại thần ở lại, càng về sau mới càng xuất sắc.
Sau khi danh sách 8 đội xuất hiện, Đằng Hạo giao cho Nguyễn Dư một chiếc vé vào cửa trận chung kết.
“Anh trai tôi bảo tôi đưa cho chị, buổi chiều ngày mai, lúc một giờ, tới sân vận động Hồng Ưng.”
Nguyễn Dư nhận vé vào cửa, nhìn thoáng qua, hai mặt của vé vào cửa đều có logo của Hồng Ưng, màu đỏ rực, vô cùng bắt mắt.
“Anh trai cậu trở lại rồi à?”
“Uhm, đang ở phòng luyện tập.” Đằng Hạo nói, ném cặp sách về phía sau lưng, vẫy tay với Nguyễn Dư: “Tôi về trước đây, mai gặp!”
“Ngày mai gặp!”
Đằng Hạo ra khỏi văn phòng, Nguyễn Dư dọn dẹp giấy nháp trên bàn, đóng cửa ra ngoài.
Khi đi qua phòng luyện tập, cô dừng bước chân lại, liếc mắt vào trong một cái, bên trong không có tiếng nhạc, Đằng Dực nằm trên sàn nhà, trên đầu có một chiếc áo bóng chày che lấp, không hề nhúc nhích giống như đã ngủ rồi.
Mấy ngày nay nhịp độ thi đấu cường độ cao, chắc là mệt chết rồi!
Nguyễn Dư không dám quấy rầy hắn, đang định lặng lẽ rời đi, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ phía dưới chiếc áo bóng chày.
“Vào đi!”
Không ngủ à?
Là nói với cô ư?
Nguyễn Dư đi vào, vừa mới đi đến bên cạnh hắn, lại nghe thấy hắn nói.
“Đã nhận được vé chưa?”
“Đã nhận!”
Đằng Dực động đậy trên mặt đất, chậm rãi chiếc áo bóng chày đắp trên đỉnh đầu, ngồi dậy.
“Phải đi về rồi à?” Hắn ngước mắt nhìn cô
“Uhm”
Hắn không nói tiếp, chỉ cúi đầu xoa huyệt thái dương.
“Sao anh lại biết là tôi?” Nguyễn Dư hỏi.
“Hả?” Hắn vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ hơi chậm chạp.
“Vừa rồi, lúc anh gọi tôi đi vào.”
“Giờ này còn ở đây, ngoài em ra còn có ai?”
“Biết đâu vẫn còn người ở đây luyện nhảy.”
“Mấy thằng nhóc kia không chăm chỉ như vậy đâu.”
Nguyễn Dư nhịn không được mà cười.
Đằng Dực đứng dậy, ném chiếc áo bóng chày ở bên cạnh.
“Lại giúp một chút.” Hắn nói.
Hắn không nói rõ là giúp cái gì, nhưng Nguyễn Dư nháy mắt hiểu ngay.
Cô gật đầu, nhìn hắn cởi áo phông trước mắt mình.
Thật ra cũng mới chỉ nhìn một lần, mà không hiểu vì sao cô lại cảm thấy cơ thể này là thân thể mà cô thấy quen thuộc.
Thật là một suy nghĩ đáng xấu hổ.
Đằng Dực đi mở ngăn kéo, Nguyễn Dư chờ hắn lấy lọ thuốc xịt phun sương Vân Nam Bạch Dược, nhưng lần này hắn lại lấy cao dán Vân Nam Bạch Dược.
“Lần này là chỗ nào?” Cô xé cao dán được một nửa, mùi hương kia đã lan khắp phòng luyện tập.
Đằng Dực chỉ vào bờ vai trái.
“Nơi này ư?” Cô dùng ngón tay vẽ một cái lên vai trái của hắn.
Đằng Dực cảm thấy bờ vai giống như bị lông chim chạm qua, một cảm giác tê dại kỳ lạ, lan khắp người hắn.
Hắn quay đầu, nhìn thấy cô đang thò tay tới, thật cẩn thận mà dán nửa tấm cao dán lên đó, sau đó xé giấy nốt nửa còn lại.
Nơi dán cao, cô giơ tay miết cao dán một chút, ngay lập tức thuốc đã bị dán chặt.
“Như thế được chưa?” Cô hỏi.
Đằng Dực không lên tiếng, cô cho rằng chưa được, lại giơ tay lên miết vài cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!