Trước khi Đằng Hạo làm bài tập thì luyện nhảy một chút, Nguyễn Dư ngồi ở trên sàn phòng luyện tập, dựa lưng vào gương, đọc từ mới để chờ hắn.
Luyện nhảy là một quá trình vừa khô khan vừa vất vả, học kiến thức cơ bản lại càng khô khan, nhưng lầu cao vạn trượng mọc lên từ đất bằng, nếu không có căn cơ thì lầu cao cũng chỉ là công trình bằng giấy.
Trước kia Đằng Hạo không hiểu nguyên tắc này, cũng không kiên nhẫn, sau khi bị Đằng Dực giáo dục, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dạo này khi học tập động tác mới thì không hề nóng lòng cầu thành công, mà làm đâu chắc đấy, chậm rãi tôi luyện.
Nguyễn Dư đọc từ đơn tiếp theo, nhìn Đằng Hạo, lại đọc từ đơn tiếp theo, lại nhìn Đằng Hạo…
Hai người đều đang trải qua quá trình khô khan vô vị.
Đến cuối cùng, Đằng Hạo đổ mồ hôi đầm đìa.
Hắn cởi đồng phục học sinh, dùng đồng phục lau mồ hôi trên mặt, ngồi bên cạnh Nguyễn Dư.
Thiếu niên chỉ mặc áo ba lỗ, cả người đều nóng rực, giống như cái bếp lò, không cần đụng tới cũng có thể cảm giác được hắn nóng thế nào.
“Đừng cởi quần áo, bị cảm đấy!” Nguyễn Dư nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi có phải đồ yếu đuối đâu!”
“Cậu nói ai thế?”
“Ai yếu thì nói người đó!”
Nguyễn Dư trợn mắt, không thèm nói chuyện tiếp nữa.
Đằng Hạo cười hì hì, giống như vừa mới chiến thắng.
Hai người ngồi im một lát, Đằng Hạo bớt nóng, hắn duỗi tay nhặt đồng phục ở bên cạnh.
Tuy mới mười bảy tuổi chưa thành niên, nhưng cơ bắp đường cong trên người Đằng Hạo đã ra hình ra dáng rất đẹp so với học sinh bình thường. Street Dance vừa rèn luyện ý chí của hắn, cũng rèn luyện thân thể hắn.
Nguyễn Dư nhìn Đằng Hạo trong gương, Đằng Hạo cũng chú ý tới ánh mắt của cô, hắn giơ tay lên, khoe khoang cơ bắp trên cánh tay với cô.
“Có phải tôi đây rất ngầu không?”
Nguyễn Dư nhẹ nhàng “xì” một tiếng, nghĩ thầm, dù ngầu thì cũng không bằng anh trai hắn.
Đằng Hạo cũng nghĩ như thế.
“Chỉ là kém xa anh trai tôi.”
“Còn rất biết bản thân mình là ai!”
“Là sao?” Đằng Hạo quay đầu: “Chị đã nhìn cơ bắp của anh trai tôi rồi à?”
Nguyễn Dư suýt nữa đã bị sặc nước bọt, cô nhịn không ho khan nháy mắt nghẹn đỏ cả mặt.
“Không thể nào? Thật sự thấy rồi à?”
“Khi nào anh trai cậu thi đấu?” Nguyễn Dư thở chậm lại, thay đổi chủ đề.
Đằng Hạo thật sự rất ngây thơ, cô vừa thay đổi chủ đề, ý nghĩ của hắn cứ thế mà theo cô.
“Thứ tư tuần sau.”
“Có thể đi xem không?”
“Chị muốn đi xem ư?”
Nguyễn Dư còn chưa trả lời, hành lang đã truyền đến tiếng bước chân, ở cửa có một dáng người cao lớn bước qua.
“Anh!” Đằng Hạo kêu to.
Người kia lui lại mấy bước, ngửa ra sau cánh cửa nói vọng vào.
“Chuyện gì thế?” Là Đằng Dực.
“Anh, cô nàng thủ khoa nói muốn đi xem anh thi đấu.”
Nguyễn Dư muốn bóp chết hắn, cô nói vậy khi nào?
Đằng Dực chuyển ánh mắt từ Đằng Hạo qua Nguyễn Dư, hai người bọn họ đều ngồi dưới đất, Đằng Hạo ưỡn ẹo trên đồng phục rộng rãi, ngồi không ra ngồi, mà cô khoanh chân, trong tay cầm quyển sách, nhìn rất ngoan ngoãn, cũng không biết do ánh đèn trong phòng luyện tập không mà nhìn khí sắc của cô hôm nay rất tốt.
“Tôi… không, chỉ là hỏi một chút!” Cô định giải thích, nhưng càng giải thích càng mơ hồ, ngược lại giống như làm rõ lý do từ chối Đằng Hạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!