Phòng ngủ là phòng bốn người.
Bạn cùng phòng của Nguyễn Dư ngoài Giản Tương Tương còn có hai nữ sinh tính cách khác biệt, một người tên là Trần Mạn Bạch, một người tên là Hạ Xảo Phượng.
Trần Mạn Bạch hoạt bát rộng rãi, là beauty blogger có chút danh tiếng trên mạng, bởi vì mỗi ngày cô ấy đều phải phát livestream với fan, diện tích phòng ngủ hạn chế, không có cách nào để thể hiện tài năng, vì thế cô ấy đã thuê một phòng ở bên ngoài, rất ít khi trở về. Mà Hạ Xảo Phượng lại trầm mặc ít nói, sống an tĩnh giống như không tồn tại.
Nguyễn Dư trở về phòng ngủ, đầu tiên là đi tắm rửa, sau khi tắm rửa thì bắt đầu đọc sách.
Một lát sau, Hạ Xảo Phượng cũng trở lại, cô ấy chào hỏi với Nguyễn Dư, sau đó lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm rất nhanh đã truyền ra tiếng nước róc rách.
Nguyễn Dư nhìn đồng hồ, sắp tắt đèn, ngày thường cô đều ngủ đúng giờ, đồng hồ sinh học rất chuẩn. Con buồn ngủ giống như chui lên từ dưới đất, cô liên tiếp ngáp mấy cái, sau đó đóng sách lên giường ngủ.
Hạ Xảo Phượng ra ngoài trước khi tắt đèn, cô ấy ra ban công phơi quần áo, xong cũng bò lên giường.
Trong phòng ngủ im ắng, Nguyễn Dư vừa đặt đầu lên gối đã ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô từ trước đến giờ đều rất tốt, gần như không bao giờ tỉnh đêm, có thể ngủ một giấc đến sáng.
Hôm sau là cuối tuần, nhưng Nguyễn Dư cũng không cho phép mình ngủ nhiều thêm. Trời vừa tờ mờ sáng cô đã tỉnh giấc, khi cô thức dậy thì Hạ Xảo Phương còn đang ngáy, mà trên giường của Giản Tương Tương không có một bóng người. Rõ ràng là tối qua người này không về.
Quy định của Đại học Ngưỡng Sơn là học sinh không được ở ngoài qua đêm, nhưng bởi vì trường học không quản nghiêm, cho nên học sinh không về ngủ vào buổi đêm là chuyện bình thường.
Nguyễn Dư không nghĩ nhiều, chân tay cô nhẹ nhàng đi rửa mặt, sau đó lấy sách chuẩn bị đi tới công viên nhỏ của trường học để tập học thuộc.
Thời tiết đầu thu lành lạnh, vườn trường tràn ngập một màn sương màu bạc, mặt trời mới lên, ánh sáng cùng với sương mù hoà quyện lẫn nhau, tất cả mọi vật trước mắt đều xinh đẹp huyền ảo giống như quỳnh lâu tiên các.
Khi đi ngang qua hội trường, bước chân của Nguyễn Dư dừng lại.
Cửa lớn của hội trường đóng chặt, trên cửa kính là hình chiếu của cô, cô nhìn chính mình đứng đó, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh nhảy múa mạnh mẽ đến đổ mồ hôi của năm nam sinh trên sân khấu, thanh xuân của người khác nóng hổi, thanh xuân của cô thì sao?
Nguyễn Dư nắm chặt cuốn sách trong tay.
Trong lòng có một giọng nói, nói với chính bản thân mình: Cố gắng đi, một ngày nào đó sẽ hết khổ.
Nguyễn Dư thuộc xong từ đơn, đến nhà ăn để ăn sáng, trên đường trở về phòng ngủ thì gặp Giản Tương Tương. Cô ấy suốt đêm không ngủ, bọng mắt thâm quầng, nhưng người thì lại ở trong trạng thái phấn khởi.
“Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, tớ nói với cậu này, cậu Đằng Dực kia thật đúng là thần, không chỉ có nhảy đẹp, mà hát cũng hay nữa.” Giản Tương Tương nhìn thấy Nguyễn Dư thì nói liên mồm không để yên. “Tối hôm qua đi hát Karaoke, cậu ấy thật sự mê c.h.ế.t người. Nếu tớ mà không có bạn trai, tớ sẽ…. Ai, bỏ đi, tớ có bạn trai, mà người ta cũng có bạn gái, tốt nhất là không nên có suy nghĩ xấu xa này.”
Nguyễn Dư không chút để ý mà nghe, khi nghe thấy Đằng Dực có bạn gái cũng không thấy kỳ lạ.
Cậu ấy là một người loá mắt như thế, không có bạn gái mới kỳ lạ ấy.
“Buổi chiều chúng tớ còn muốn đi biển nữa, Nguyễn Nguyễn, cậu có muốn đi chơi một chút không?” Giản Tương Tương thử thăm dò hỏi, cô thật sự rất muốn kéo Nguyễn Dư vào đội ngũ của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!