Hai người sau khi cơm nước xong ra ngoài, Nguyễn Dư rất muốn đi dạo một vòng quanh phố Trường An, nhưng hai chân thật sự rất mỏi, di chứng của việc chạy 3000m hết đợt này tới đợt khác.
Trên đường trở về, cô ngủ ở trên xe của Đằng Dực.
Chờ cô ngủ được một giấc, trời đã tối sầm.
Nguyễn Dư mở to mắt, phát hiện ra xe của Đằng Dực ngừng ở cửa căn cứ huấn luyện Street Dance Tây Du Nhai, mui xe không mở, cửa sổ xe có hai khe hở rất nhỏ. Áo khoác của Đằng Dực đắp lên người cô, nhưng hắn không biết từ khi nào đã không ở trên xe nữa.
Cô ổn định tinh thần, muốn đẩy cửa xuống xe, lại phát hiện mình bị khoá trong xe.
“Đằng Dực!” Cô từ trong xe vỗ vào cửa sổ xe, kêu to.
Thải Hồng đang ngồi ở cửa bậc thang chơi trò chơi, nghe thấy tiếng của cô, hắn vội vàng đứng lên, phủi phủi quần jean vừa dài vừa rộng, chạy tới mở khoá cho cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Vâng, sao anh lại ở bên ngoài?” Nguyễn Dư đẩy cửa xuống xe, để lại áo khoác của Đằng Dực trên xe.
“Lão đại bảo anh ở đây trông nom em.”
“Anh ấy đâu?”
“Ở bên trên luyện nhảy, em có muốn lên đó một chút không?”
Nguyễn Dư nhìn đồng hồ một chút, lắc đầu.
“Không được, tôi phải về trường học.”
“Vậy thì tôi đưa em đi, vừa rồi lão đại đã nói, chờ em tỉnh lại thì để tôi đưa em về.”
“Không phiền đến anh, em ngồi xe buýt cũng được.”
“Sao có thể phiền chứ!” Thải Hồng lắc lắc chìa khoá xe trong tay, “Lái siêu xe đưa mỹ nữ về, cầu mà không được. Huống hồ, tôi phải đảm bảo em an toàn đến trường, nếu không cũng không biết phải ăn nói ra sao với lão đại.”
Hắn nói, người đã chui vào ghế điều khiển.
Nguyễn Dư chỉ có thể đi theo lên xe.
Kỹ thuật điều khiển của Thải Hồng rõ ràng là cẩn thận hơn Đằng Dực, có lẽ là do không phải xe của mình, cũng có thể là do xe này quá đắt.
“Nghe nói hôm nay ở trường học của em mở đại hội thể thao?” Thải Hồng hỏi.
“Trường học của em?” Nguyễn Dư không khỏi tò mò: “Anh không phải là sinh viên của Ngưỡng Sơn à?”
“Tôi không thi đỗ trường đại học tốt như thế.” Thải Hồng đặt tay ở trên tay lái, hơi xấu hổ mà vuốt ve vết xăm trên ngón tay của mình, “Tôi không thi đỗ đại học.”
Nguyễn Dư ngoài ý muốn.
Thải Hồng không phải là sinh viên của Ngưỡng Sơn sao? Rõ ràng cô nhớ rõ kỷ niệm ngày thành lập trường hắn cũng ở đó.
“Lúc biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi đã thấy anh.”
“Đó là lão đại tranh thủ cơ hội cho tôi. Nhờ có phúc của cậu ấy, tôi chỉ là một kẻ tốt nghiệp trung học có thể đi đến trường đại học để giả mạo sinh viên nhảy cho mọi người xem.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!