Nguyễn Dư siết chặt chiếc đũa trong tay.
Người trước mắt, từ lúc gặp gỡ đã rực rỡ loá mắt, cô còn tưởng hắn là người được ngậm thìa vàng mà sinh ra, cơm áo vô ưu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sống một cuộc sống nhẹ nhàng. Không ngờ, quá khứ của hắn cũng chồng chất vết thương.
“Tôi rất hận mẹ, hận bà ấy không muốn nói cho chúng ta biết thân phận thật sự của cha, cũng hận bà ấy khiến cho chúng tôi bị người khác trào phúng là con ngoài giá thú mà không thể nào đánh trả.”
Nhưng sau đó, đến khi hắn lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, hắn thấy mẹ mình rơi vào bụi bặm cũng không được đáp lại thứ gì, bỗng nhiên cảm thấy bà thật đáng thương. Người phụ nữ này đã gặp phải người không tốt, trả giá bằng thanh xuân, trả giá bằng những năm tốt đẹp nhất của bà, bà đã bị trừng phạt rồi, không nên bị ghét bỏ vô lý nữa.
Sau đó nữa, mẹ rốt cuộc cũng quyết liệt với người đàn ông máu lạnh vô tình kia, hắn nhìn người mẹ vốn yếu đuối lau khô nước mắt, cắt đi mái tóc dài, vì muốn anh em bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp bà đã liều mạng phấn đấu, hắn đã hoàn toàn tha thứ.
Ba người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nỗ lực bỏ qua dĩ vãng, nhưng như cũ, vẫn có người dùng quá khứ để gây chuyện, cười nhạo hắn là con ngoài giá thú. Hắn đã từng giận dữ, nhưng cuối cùng thì thoải mái rồi.
Bắt đầu sai lầm này là mẹ của hắn, nhưng những sai lầm không ngừng sau đó lại là của người khác, hắn không nên bởi vì sai lầm của người khác mà khiến cho cuộc sống của mình bị phong ấn trong hộp đen tối tăm không có ánh sáng.
“Cho dù cuộc sống tồi tệ hay gia đình xấu xa như thế nào, nếu không phải do chúng ta lựa chọn, thì không thể là một phần mà chúng ta đáng bị lên án, bởi vì đây không phải do chúng ta tạo nên.”
Cũng như thế, ai cũng không có tư cách bởi vì cuộc sống của một người nghèo khó hay gia đình tệ hại của họ mà phụ định tất cả về bọn họ.
Căn nguyên của gia đình chỉ là khởi điểm của mỗi người, sau này đi đường hẹp quanh co hay là con đường tươi sáng, mới là lựa chọn chân chính thuộc về bản thân mình. Cho dù khởi điểm của một người có cao bao nhiêu, khi người ta mở miệng làm tổn thương người khác, họ cũng đã thua rồi.
Nguyễn Dư lại chảy nước mắt.
Lần này, cô cũng không che giấu nữa.
Cô biết, ở trước mặt hắn, cô có thể khóc thút thít, có thể yếu thế, hắn sẽ không cười nhạo cô, bởi vì họ là những người giống nhau.
“Được rồi.” Một lát sau, Đằng Dực đẩy khăn giấy trên bàn đến trước mặt Nguyễn Dư: “Lau đi, đừng để người khác thấy tôi đang bắt nạt em.”
“Nơi này lại không có người khác.” Cô nghẹn ngào.
“Ồ.” Đằng Dực nhướng mày, “Chúng ta thành người một nhà rồi à?”
Nguyễn Dư nóng mặt, vội vàng duỗi tay rút hai tờ khăn giấy, để lên hốc mắt, trốn tránh ánh mắt của hắn.
Cơn gió nhẹ lặng lẽ thổi qua, tiếng cửa sổ kẽo kẹt ôn nhu động lòng.
Thật lâu sau, Nguyễn Dư buông lỏng tay ra.
Mảnh vụn của khăn giấy dính trên lông mi ướt át của cô.
“Đôi mắt” Đằng Dực nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!