Bình yên dần dần trở thành im lặng.
Nguyễn Dư xoa xoa sợi tóc mái, còn đang suy nghĩ sẽ mở miệng thế nào, di động của Đằng Dực đã vang lên.
Là Thẩm Băng gọi video đến.
Nguyễn Dư nghĩ hắn sẽ kiêng dè cô, không ngờ Đằng Dực lại thoải mái hào phóng mà nhận điện thoại ngay trước mặt cô.
“Hey, Bro!”(12) Giọng của Thẩm Băng truyền tới từ ống nghe.
Kể từ lần trước Đằng Dực gọi Thẩm Băng là “Thẩm Băng phu nhân” trước mặt Nguyễn Dư, cô đã biết hình thức mẹ con bọn họ ở chung rất nhẹ nhàng, nhưng cô không ngờ được, Thẩm Băng sẽ dùng phương thức hip-hop như thế để chào hỏi con trai bà như thế.
Thật giống một cô gái nhỏ.
Thật đáng yêu!
Đằng Dực bất đắc dĩ mà xoa xoa trán, nhắc nhở: “Con đang ở bên ngoài.”
“Ok! Có tiện nói chuyện không?” Ngữ khí của Thẩm Băng trở nên đứng đắn hơn trong một giây.
“Nếu mẹ nói chuyện tử tế thì tiện.”
“Ok! Chủ nhiệm lớp của Đằng Hạo gửi tin tức cho mẹ, nói lần này Đằng Hạo làm bài thi được đứng trong nhóm hai mươi người đứng đầu, có thật không?” Thẩm Băng hỏi.
Đằng Dực khẳng định.
“Xem ra cô gái kia đúng là có tài năng.” Thẩm Băng cũng không biết Nguyễn Dư ở phía đối diện với Đằng Dực, bà tiếp tục nói, “Xem ra lúc trước con khăng khăng muốn giữ cô bé ấy lại là đúng. Nếu thật sự như lời con nói, cô ấy có thể làm được việc mà người khác không làm được.”
Nguyễn Dư ngước mắt, nhìn về phía Đằng Dực.
Đằng Dực không dự đoán được Thẩm Băng sẽ đột ngột nói về chuyện này, hắn hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại tự nhiên trở lại.
“Mẹ gọi con là để nói chuyện này ư?”
“Đúng vậy, em trai con hiếm khi có thể cố gắng như vậy, mẹ rất vui. Con phải cảm ơn cô gái kia đấy nhé!”
“Vâng!”
“Còn nữa, tìm thời gian mời cô ấy ăn cơm.”
“Vâng!”
“Có thể đổi sang từ khác không?” Trong giọng nói của Thẩm Băng còn có chút nũng nịu.
Đằng Dực nhìn đồng hồ một chút, “Không còn sớm nữa, mẹ nghỉ sớm một chút đây, con tắt máy nhé!”
“Ok! Vậy trước tiên cứ như thế đã, mẹ không quấy rầy con nữa! Tự chăm sóc bản thân, chăm sóc em trai con thật tốt.”
“Vâng!”
Video kết thúc.
Đằng Dực tắt điện thoại di động, ngẩng đầu thấy Nguyễn Dư còn đang nhìn hắn. Khác với ánh mắt trốn tránh lúc trước, lần này ánh mắt cô rất kiên định.
“Sao thế?” Đằng Dực cười.
“Vì sao muốn giữ lại tôi? Vì sao lại cảm thấy tôi có thể làm được việc mà người khác không làm được?”
“Trực giác.”
Hắn trả lời, tuy là chỉ trả lời câu hỏi sau, nhưng đáp án của câu hỏi sau và câu hỏi trước là như nhau.
“Vì sao sẽ có trực giác như thế?” Cô hỏi tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!