Chàng trai đó ôm Nguyễn Dư chạy như điên một mạch, đoàn người Giản Tương Tương và Thái Trí đi theo phía sau hắn, lại bị hắn cách một đoạn xa. Hình ảnh này ngay lập tức trở nên kỳ quặc, người biết thì biết hắn đang hăng hái nhiệt tình làm việc tốt, người không biết còn tưởng hắn đang ở đây cướp người.
Nguyễn Dư ở trong lòng ngực của hắn bị xóc nảy, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị rơi ra ngoài, mới bị choáng váng sau khi chạy 3000m đến giờ lại bị thế này, cô không nhịn được mà duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của cậu trai ấy.
Chàng trai cảm thấy động tác của cô, cúi đầu nhìn lướt qua ngón tay trắng trẻo nhó xíu kia.
“Cô không ngất à?” Giọng của hắn truyền từ đỉnh đầu xuống, mang theo một vẻ kinh ngạc và chần chừ.
Nguyễn Dư ngay lập tức ý thức được động tác lộ tẩy, cô vội vàng buông tay, thả lỏng tay buông xuống một bên, nhưng lúc này, buông tay chẳng khác nào là giấu đầu lòi đuôi.
“Cô không ngất!” Chàng trai lặp lại một lần, lần này ngữ khí khẳng định.
Với câu khẳng định này, bước chân của hắn cũng dần dần chậm lại, đến cuối cùng, dứt khoát ngừng tại chỗ không đi.
Nguyễn Dư không giả vờ nổi nữa, chỉ có thể mở to mắt.
Hai người một trên một dưới nhìn nhau, vừa xa lạ vừa phòng bị lẫn nhau, nhưng lại bằng tư thế thân mật bên nhau.
Thật là…xấu hổ.
“Cái này…”
“Cái này…”
Bọn họ cùng nhau mở miệng, lại cùng nhau im miệng.
Lại xấu hổ tiếp.
“Cô nói trước.” Chàng trai nói.
Nguyễn Dư châm chước một chút, dùng giọng thương lượng hỏi hắn: “Cậu có thể làm người tốt tới cùng, giữ bí mật cho tôi, sau đó đưa tôi đến phòng y tế không?”
Chàng trai ngơ ngẩn.
Ánh mặt trời chiếu tới, cô gái nhỏ trong lòng ngực khẩn thiết chớp mắt, con ngươi màu nâu giống như hổ phách lấp lánh.
Bước chân phía sau càng ngày càng gần.
“Làm ơn!” Nguyễn Dư nói thật nhỏ.
“...” Hắn vẫn không trả lời.
“Làm sao thế? Làm sao thế?” Nhóm người Thái Trí đang đuổi theo.
Nguyễn Dư vội vàng nhắm mắt lại.
Chàng trai nhìn cô, từ mặt tới tay, tỉ mỉ mà nhìn. Cô gái này mềm như bông nằm trong khuỷu tay của hắn, giống như một cây hoa nhài héo úa.
Vừa nhỏ vừa trắng, lại còn có mùi thơm.
“Hỏi em đó! Sao bỗng nhiên dừng lại?” Thái Trí hỏi.
Ba người Giản Tương Tương ngừng lại thở, ánh mắt động tác nhất trí dừng trên người chàng trai, sợ lời nói dối này bị lộ tẩy.
“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên không nhớ ra phòng y tế của trường này là ở đâu.”
Người này không phải là người của trường bọn họ sao?
Khó trách nhìn không quen, xem ra là người của đại học Hồng Thượng.
“Thằng nhóc này thật là! Không biết phòng y tế ở đâu còn chạy nhanh như thế!” Thái Trí quở trách, chỉ chỉ con đường phía sau đài chủ tịch, “Đi đi đi, đi mau cùng tôi!”
Chàng trai gật đầu, cất bước theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!